Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 2 : Thái hậu giá lâm
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Trong lòng Đông Dương chua xót, trước khi đi vỗ tay Lưu Nguyệt, ý bảo nàng an ủi tiểu chủ.
Lưu Nguyệt mím môi nói: “Tiểu chủ vừa mới tỉnh lại, ngày mai chắc chắn rất nhiều nương nương sẽ tới thăm, chỉ sợ Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng tới, đến lúc đó chắc chắn phong thưởng không ngừng. Trong chốc lát tiểu chủ ăn xong rồi ngủ một giấc, nói không chừng ngày mai ngủ dậy, trí nhớ liền khôi phục."
Phượng Thiển gật gật đầu, đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi một lát, lại chợt nghe một tiếng hô vang vọng cung điện.
"Thái Hậu giá lâm!"
Nhất thời, mọi người trong Dao Hoa cung cả kinh.
Đã trễ thế này, Thái Hậu còn không nghỉ ngơi, lại vẫn cố ý chạy tới nơi này thăm hỏi tiểu chủ làm gì?
Lưu Nguyệt vội vàng để ý đệm chăn đang lộn xộn, cười nói: “Tiểu chủ ngài xem, Thái Hậu lão nhân gia quan tâm ngài!" Nói xong, nàng chạy thoắt ra ngoài đón.
Phượng Thiển liền ha ha, một nữ tử ngay cả phong hào cũng không có sao có thể khiến Thái Hậu quan tâm?
Cho dù chính mình đã cứu hoàng đế cũng không có khả năng!
Này không rõ xiêm áo là của nàng sao?
Trước tẩm điện một phụ nhân đang chậm rãi đi vào, kim tuyến dát vàng nổi bật trên nền đen, từ đằng xa có thể thấy Phượng Hoàng giương cánh rất sống động, mũ mão kim quan lóe ánh sáng ngọc loá mắt.
Mà hai nữ tử đi hầu bên cạnh mỹ mạo, một người tuổi hơi lớn trầm ổn thanh lịch, nhàn tĩnh đoan trang, người tuổi hơi nhỏ da trắng nõn nà, mắt cong lá liễu, dung nhan giống như điêu khắc có thản nhiên trong trẻo nhưng cũng có lạnh lùng và ngạo khí.
Phượng Thiển nhìn đến ngây người, đầu năm nay liền ngay cả cung nữ cũng xinh đẹp như vậy?
Khó trách nàng một năm không gặp hoàng đế!
Giãy dụa muốn đứng lên dập đầu, cũng không nghĩ đến dùng lực quá mạnh động đến vết thương, "Ôi" một tiếng, thân mình vừa mới ngồi dậy lại ngã xuống.
"Miễn miễn..." Thái Hậu khoát tay, ôn hòa cười nói: "Ngươi nha đầu này, bị thương vừa mới tỉnh lại, chi bằng tĩnh dưỡng thật tốt mới phải."
Cung nữ tuổi hơn lớn bước nhanh tiến lên đỡ Phượng Thiển dậy: “Tiểu chủ không cần đa lễ, Thái Hậu lão nhân gia người hiểu rõ tiểu bối, sẽ không câu nệ nghi thức xã giao."
"Tỷ tỷ, thật sự có thể được không?" Phượng Thiển cắn môi dưới, nắm chặt tay Liên Nhược.
Bị thương ở ngực?
Hừ hừ, tiểu dạng nhi, không phải là hoài nghi nàng mất trí nhớ sao?
Vậy tra đi!
"Thật sự, thật sự sẽ tốt. Tiểu chủ không cần lo lắng, thái y trong cung đều là người y thuật cao minh, nhất định có thể chữa khỏi cho tiểu chủ."
Dứt lời, nàng nhìn về phía người đang ngồi trên ghế, Thái Hậu khoát tay áo nói: “Cũng tốt."
Thái y rất nhanh đã tới, còn không chỉ một người.
Phượng Thiển bị hoảng sợ.
Nhìn tình hình hiện tại, cho dù bọn họ thật có thể chữa khỏi, nàng cũng phải tiếp tục mất trí nhớ! Bằng không sao có thể sống sót trong thâm cung này?
Thái y một người lại một người bắt mạch, nhưng tất cả đều không rõ. Thảo luận trong chốc lát, rốt cục đưa ra kết luận phượng tiểu chủ quả thật mất trí nhớ!
"Sao lại thế?" Thái Hậu không thể tin được.
Thái y, cung kính đáp: “Băm Thái Hậu, tiểu chủ bị như vậy có thể là do, thứ nhất là lúc tiểu chủ trúng kiếm ngã xuống đất không cẩn thận đụng vào đầu, mà lúc ấy chúng thần chỉ lo tiểu chủ bị đâm, không có phát hiện điểm này, kéo dài không chữa trị, cho nên làm cho tiểu chủ mất trí nhớ; còn có một nguyên nhân chính là tiểu chủ hôn mê lâu, đến nỗi não bộ thiếu chất dinh dưỡng, cho nên mất trí nhớ."
Thái Hậu tiếc nuối gật đầu, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, nha đầu kia thật đúng là mất trí nhớ?
Vậy sau này...
Lưu Nguyệt vội vàng chạy đến trước mặt thái y hỏi, cung nhân cũng tích cực hỏi phương pháp chữa trị.
Chỉ tiếc, Thái y mặc dù tra ra nguyên nhân, lại tạm thời nghĩ không ra biện pháp, chỉ nói dựa vào thuốc chậm rãi điều dưỡng mới được.