Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 3 : Gặp quỷ rồi!
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Sáng sớm hôm sau, thánh chỉ truyền xuống.
Phượng tiểu chủ hộ giá có công, tấn phong Tài nhân, thưởng một bộ trang sức phỉ thúy, ngọc bội trân châu, lăng la tơ lụa mười cuộn.
Hai mắt Phượng Thiển tỏa sáng sờ tới sờ lui, phỉ thúy châu báu! Đều là lỗi thời! Nước miếng thiếu chút chảy xuống, miệng còn lẩm bẩm: “Khụ, duy nhất không được hoàn mỹ, chính là ban cho ít quá!"
Người truyền chỉ vừa đi, lại có vài phi tần tới thăm, Phượng Thiển cũng không nhớ kỹ ai, mỹ danh viết: "Cô nãi nãi mất trí nhớ.”
Chính là chỉ có hoàng đế trong truyền thuyết lại không xuất hiện.
Phượng Thiển nhịn không được nghĩ tới, chẳng lẽ bởi vì nàng mất trí nhớ, cho nên hoàng đế chướng mắt nàng?
"Thật là không lương tâm!"
Tốt xấu cũng phải ban cho mấy vạn lượng hoàng kim!
Vì thế Phượng Thiển có chút tức giận, cung nhân lại càng ngày càng lo lắng.
Mới đầu Đông Dương cùng Lưu Nguyệt còn có thể an ủi nàng hai câu, nhưng dần dần, chuyện này trở thành cấm kỵ trong Dao Hoa cung, không ai dám nhắc tới.
Gió lạnh nổi lên, mai vàng ngoài cửa sổ ngạo nghễ kiên đĩnh. Trong phòng đốt than, thường thường phát ra âm thanh "tư tư", vài tiểu cung nữ lén lút khóc nức nở.
"Sao bọn họ có thể như vậy, Hoàng Thượng bận rộn chính sự mới không có đến thăm chủ tử, đến Lưu Nguyệt tỷ tỷ bệnh nặng như vậy, nhưng lại không có ai đến chữa trị..."
Lưu Nguyệt sốt cao không lùi, bệnh thật sự nghiêm trọng.
Đặt ở hiện đại hoàn toàn là một bệnh nhỏ, nhưng đây là cổ đại, nếu không chữa kịp thời, bệnh nhân khẳng định sẽ chết!
"Chủ tử..." Là Lưu Nguyệt gọi nàng.
Phượng Thiển lập tức ngồi vào bên giường vỗ tay nàng, nhỏ giọng nói: “Lưu Nguyệt, hiện tại ngươi đừng nói gì cả, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Lưu Nguyệt suy yếu cười cười: “Chủ tử, có chút lời nếu giờ Lưu Nguyệt không nói thì không còn kịp rồi."
"Nói hưu nói vượn gì đó!" Phượng Thiển tức giận chặn lời nàng, mũi đã ê ẩm: "Nha đầu ngốc, sẽ tốt lên thôi. Ta cho người tìm thái y!"
Lưu Nguyệt không biết làm sao có khí lực, kéo tay nàng lại: "Chủ tử..." Phượng Thiển ngạc nhiên, chỉ thấy Lưu Nguyệt lắc đầu: "Không cần đi, không cần vì nha hoàn như Lưu Nguyệt mà bị tức giận. Nếu thái y muốn đến, bọn họ sớm đã tới rồi."
"Còn không mau đuổi ra!"
Kết quả là, Phượng Thiển thích, nhưng kết quả liền có thể nghĩ.
Phượng Thiển thật ảo não, sao mình không nhịn xuống? Hiện tại tốt rồi, chính mình cậy mồm nhanh, Lưu Nguyệt làm sao bây giờ?
Nếu không trộm lấy ít thuốc?
Nhưng nàng khôn biết gì về trung y...
Lúc rời Thái Y viện, sắc trời đã tối, chỉ có vài chấm vàng trên bầu trời, không ánh sáng, ngay cả ánh trăng cũng không được sáng.
Phượng Thiển buồn bực đá hòn đá nhỏ, nghĩ nên làm cái gì bây giờ, sau đó bi kịch phát hiện không tìm thấy đường về.
Bà nội nó, thật đúng là phúc vô song chí, họa vô đơn chí!
Đi qua núi giả, Phượng Thiển đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhắc váy chạy tới. Theo ánh trăng, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người cao thấp, giống như là một nam một nữ.
Ngao ngao ngao, không phải mình bắt gặp người yêu đương vụng trộm chứ?
Hai mắt Phượng Thiển tỏa sáng, nàng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đột nhiên một đạo kình phong đánh úp lại, chờ Phượng Thiển phản ứng lại, toàn bộ người đã bị ném đi.
Nàng giật giật, lập tức hét thảm một tiếng, khuỷu tay cùng mắt cá chân đau quá! Khẳng định là bị thương!
"Đờ mờ!" Phượng Thiển bực mình.
Gặp quỷ sao!
Tại sao chưa nói nửa câu liền trực tiếp động thủ!
Phượng Thiển tính mở miệng, nhưng... Nhưng người nọ có võ công... Không thể mắng người, nhất định phải nhịn xuống... Phượng Thiển không cốt khí nghĩ, vẫn nên lui ra...
Nàng nhổm dậy, đau quá, lập tức lùi ra sau.
Nam nhân trước mắt không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ nàng nghĩ có thể đào tẩu ngay trước mí mắt mình?