Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 4 : Ta là nữ nhân của hoàng đế

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Phượng Thiển muốn chui vào động nhỏ giữa núi giả, cùng lúc đó, nam nhân cũng bước về phía nàng.



Ánh trăng chiếu lên người khiến hai người đồng thời thấy rõ diện mạo của đối phương, sau đó trong lòng lại không hẹn mà cùng có một tia kinh ngạc.



Sao lại là nàng?



Phượng Thiển cũng kinh ngạc vì dung mạo của hắn.



Một đôi phượng mâu hẹp dài sáng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, có thể nói mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô cùng!



Thêm bộ trường bào màu vàng nhẹ nhàng bay theo từng bước đi, tầng tầng lớp lớp gợn sóng, gió đêm nhẹ phẩy, y phát tung bay, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng càng thêm phiêu dật xuất trần, đẹp như trích tiên.



Phượng Thiển không tự giác nuốt nước miếng một cái, đờ mờ sao lại đẹp trai như vậy!



Quả thực kinh thiên địa khóc quỷ thần, cực kỳ bi thảm, vô cùng thê thảm!



"Khụ..."



Nam nhân bất mãn ho nhẹ một tiếng, Phượng Thiển chuyển tròng mắt, bây giờ mới thấy sao mình ngu như vậy, đang trong thời khắc nguy kịch còn mê sắc đẹp!



Vì thế âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen, đỏ mặt tiếp tục lui.



"Ngươi liền tính trở về như vậy sao?" Nam nhân chậm rãi ngồi xổm người xuống nhìn nàng.



Nàng thật không biết hắn? Dám công khai lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn hắn...



Bởi vì hắn đột nhiên tới gần, Phượng Thiển không tự chủ được lại nuốt nước miếng: “Ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác..." Lại lắc đầu: “Không không không, kỳ thật ta không thấy được cái gì cả... Ta thật sự không thấy được gì, ngươi tha ta đi!"



Nam nhân liền ngây ngẩn cả người.



Nhìn sợ hãi như vậy, không giống giả vờ.



Huống chi, ngay cả thái y cũng chẩn đoán nàng đúng là mất trí nhớ.



"Được rồi, mau đứng lên, ngồi dưới đất còn dáng vẻ gì nữa." Nam nhân cau mày đứng lên.



Mắt Phượng Thiển sáng ngời, được tha rồi sao?




Trong mắt nam nhân có chứa một tia tìm tòi nghiên cứu: “Vì sao ta phải giúp ngươi?"



Phượng Thiển trầm mặc trong chốc lát.



"... Ta chỉ có tiền." Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.



Nói xong, Phượng Thiển liền hối hận.



Nhìn y phục của nam nhân cực kì đẹp đẽ quý giá, chỉ sợ là vương công quý tộc linh tinh, chút tiền của nàng, sợ là còn chưa đủ người ta nhét kẽ răng.



Quả nhiên, nam nhân liền nở nụ cười.



Phượng Thiển âm thầm chửi một tiếng, cười cái em gái ngươi!



Không phải là có tiền sao? Có gì đặc biệt hơn người! Cô nãi nãi sớm hay muộn cũng là thổ hào!



"Quên đi, ngươi chạy nhanh đi! Ta tự nghĩ biện pháp!"



Cùng lắm thì nàng phải đi kính nhờ này cái gì cái gì phi!



Tuy nói nữ nhân thoạt nhìn cũng không phải chim quý gì, ở mặt ngoài không phải đều là dáng vẻ cảm tình thậm đốc sao?



Nàng không lợi dụng một chút cũng không thể nào nói nổi!



Phượng Thiển cách váy xoa mắt cá chân, cúi đầu không nhìn hắn.



Bên tai đột nhiên truyền đến mấy tiếng than nhẹ.



Giây tiếp theo, một cái tay ấm áp nắm chân nàng, một cái khác giữ lưng nàng, nam nhân ôm lấy nàng.



Phượng Thiển bị ôm lấy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.



Mặt nam nhân không đổi sắc.



"Nhìn dáng vẻ này của ngươi, trừ khi bò, nếu không chỉ có thể ngồi ở chỗ này một đêm."