Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 5 : Là trẫm khiến ngươi chịu ủy khuất

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


"Vậy ngươi cũng không thể ôm ta!"



Những lời nàng vừa mới nói nam nhân toàn coi làm gió thoảng bên tai sao?



Không nghe thấy nàng là nữ nhân của hoàng đế sao, nếu như bị người thấy, có khi nàng bị gán cho tội dâm loạn hậu cung, sau đó nàng liền khó giữ được cái mạng nhỏ này!



Phượng Thiển dùng sức giãy dụa, tay nhỏ bé nắm thành quyền đầu đánh vào ngực hắn.



Đương nhiên, nàng không dám dùng sức nam nhân này võ công cao cường, vạn nhất hắn mất hứng xử lý nàng, hủy thi diệt tích... Ngao ngao ngao vậy rất khủng bố!



Mới đầu nàng còn giãy dụa, sắc mặt nam nhân dần dần đen.



"Đừng lộn xộn!" Nam nhân "Ba" một phát đánh mông nàng.



Phượng Thiển nhất thời ngây người.



Sau một lát, nàng hết khiếp sợ, mặt "xoát" một chút đỏ như máu.



"Ngươi... Ngươi ngươi... Sao ngươi có thể..."



Phượng Thiển muốn khóc, nàng là cô nương gia!



Anh chàng này cũng thật xấu, chẳng những dám ôm nàng, còn dám tùy tiện đánh mông nàng!



"Ngươi biết Hoàng Thượng, ta lại không biết! Ngươi tùy tiện ôm ta như vậy, vạn nhất để người khác thấy, ngươi có thể phủi bỏ trách nhiệm, nhưng ta làm sao bây giờ?" Phượng Thiển vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn.



Nam nhân bình tĩnh nói: “Nếu ngươi sợ bị người khác thấy, hiện tại nên nghĩ biện pháp đứng lên."



Phượng Thiển liền hết nói nổi.



Đứng lên? Này là lý luận gì? Bịt tay trộm chuông?



Nhưng cuối cùng, dưới dâm uy của hắn, Phượng Thiển yên lặng làm theo.



Bởi vì bị nam nhân ôm, vì ổn định thân hình, tay nàng phải ôm lấy cổ nam nhân, vì thế phương pháp duy nhất có thể che mặt, chính là chôn mặt ở ngực nam nhân.



Phượng Thiển vì thế buồn bực một trận.



Tuy nói nàng là người hiện đại, nhưng bị một soái ca lần đầu gặp mặt ôm như vậy, dù sao nàng cũng phải thẹn thùng một chút!
Lý Đức Thông vốn có chút không nghĩ ra, tuyên thái y vì cái gì nhất định phải chính hắn một đại thái giám đi, nhưng chờ Hoàng Thượng nói xong hắn coi như là hiểu được, Hoàng Thượng đây là cho Phượng tài nhân mặt mũi.



Chắc là chủ tử này tìm thái y cho cung nữ, thái y sẽ quan tâm cung nữ của một tài nhân không chịu sủng? Không có đâu!



Nghĩ đến đây, Lý Đức Thông cười lắc đầu, được, coi như là hôm nay thái y viện gặp hạn.



Nên phân phó đều phân phó xong rồi, bên trong nội điện chỉ còn Phượng Thiển và Quân Mặc Ảnh.



"Ách? Không phải mới vừa còn có thể nói sao?"



Phượng Thiển khóc không ra nước mắt, vốn đang có thể nói một câu "Đa tạ Hoàng Thượng", nhưng hắn vừa mở miệng, nàng liền thật sự có chút tiếp không nổi.



Phượng mâu Quân Mặc Ảnh sáng quắc, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.



Phượng Thiển cảm thấy mình vẫn cần phải nói chút, nhẹ nhàng ho khan: “Hoàng Thượng, cái kia... Mới vừa rồi, là nô tì nói năng lỗ mãng. Còn thỉnh Hoàng Thượng xem nô tì mất trí nhớ không biết phân thượng... Bỏ qua nô tì lần này đi?"



Nói xong, nàng liền dùng cặp mắt to ngập nước, tội nghiệp nhìn nam nhân.



"Nói năng lỗ mãng?" Độ cong khóe miệng Quân Mặc Ảnh càng sâu vài phần: "Sao trẫm nhớ rõ, ngươi nói có lý có theo? Ngươi xinh đẹp như vậy, còn thay trẫm cản một kiếm, sao trẫm liền không thích ngươi?"



"... Ta sai rồi."



Phượng Thiển hận không thể lấy tìm cái lỗ chui xuống.



"Đúng vậy." Quân Mặc Ảnh đột nhiên không cười, nghiêm mặt nói: “Ngươi nói đúng, là trẫm khiến ngươi chịu khuất."



Phượng Thiển kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.



Quân Mặc Ảnh sờ toc nàng, mềm, khiến lòng hắn cũng mềm theo.



Trái tim nhỏ của Phượng Thiển đột nhiên có chút chịu không nổi.



Một buổi tối, nàng xem như kinh tâm động phách đầu tiên là bị nam nhân đánh, sau đó đánh lại một chút, lại phát hiện nam nhân này là hoàng đế. Cuối cùng hoàng đế không trách nàng, lại giúp nàng tuyên thái y trị bệnh cho cung nữ, cuối cùng thế nhưng ôn nhu nói với nàng, trẫm khiến ngươi chịu ủy khuất.



Đây là tiết tấu gì?



Chẳng lẽ nàng thật sự xoay người sao?