Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 114 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Chân Bảo Lộ có chút ít nghe không hiểu lời này. Nhưng là bản năng cảm thấy ấm lòng. Trong bụng nàng còn có chút bận tâm Thượng nhi, dù sao lấy tính tình hắn, thái độ cử chỉ hôm nay đích xác có chút kỳ quái.



Chân Bảo Lộ đưa cánh tay từ trong áo ngủ bằng gấm ra ngoài, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, cứ như vậy vững vàng ôm lấy cổ hắn, cọ cọ mặt, nói: “Đại biểu ca.” Nàng không biết mình nên nói cái gì, chỉ muốn cứ như vậy dính sát hắn, cùng hắn thân cận.



Tiết Nhượng tự hỏi đối cậu em vợ Thượng nhi coi như là yêu ai yêu cả đường đi. Hôm nay nhưng thật sự tức giận hắn, thấy hắn không hiểu chuyện như vậy, rõ ràng biết rõ thân thể nàng khó chịu, còn để nàng chân trần xuống đất. Hắn ta có khúc mắc, hắn có thể lý giải, nhưng là nàng làm đã thật tốt, nàng không nợ hắn ta cái gì.



Hắn yêu thương nàng như vậy, chịu không được thái độ người khác đối với nàng. Trước kia nàng còn không có gả cho hắn, hắn không có cách nào quản, nhưng hôm nay nàng là thê tử của hắn, hắn có tư cách quản.



Hắn xem nàng là bảo bối, sao có thể để nàng ở trước mặt người khác chịu ủy khuất.



Thượng nhi đi ra, không chút do dự, trực tiếp liền đi tìm Chân Như Tùng.



Mà Chân Như Tùng mặc dù ở chỗ ngồi uống rượu, nhưng là trong lòng thầm nhủ khuê nữ, trên mặt cũng có chút lạnh nhạt. Có quan viên muốn mượn cơ hội này tiếp cận hắn, thấy tâm tình hắn không tốt, tự nhiên cũng không dám tiến lên bắt chuyện, xám xịt quay về.



Chân Như Tùng một mình uống rượu, ánh mắt nhìn lại xa xa, thấy dưới cây hoa quế, một bóng dáng nho nhỏ đứng thẳng.



Chân Như Tùng nhíu mày, đứng dậy đi qua. Gặp quả thật là Thượng nhi, mới hỏi: “Sao một mình chạy loạn?” Nhi tử này, chững chạc hiểu chuyện, Chân Như Tùng vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng hôm nay nhiều người, hắn còn là đứa bé, một mình chạy tới chạy lui, bên cạnh ngay cả nha hoàn cũng không có. Hỏi hắn, “ Nương ngươi đâu? Sao ngươi không ở bên nương ngươi?”



Thượng nhi cũng không phải hài đồng bảy tuổi. Hắn cũng có thể nhìn ra mấy năm này cha mẹ của hắn bất hòa. Trong tay áo hắn dùng sức nắm chặt lại, do dự chốc lát, vẫn là mở miệng nói: “Cha, nhi tử có chuyện muốn nói.”



Còn nhỏ tuổi, đã có bộ dáng nghiêm trang.



Chân Như Tùng cảm thấy bộ dáng này có chút ít đáng yêu, mới nói: “Ngươi nói, ta nghe.” Theo Chân Như Tùng, tiểu hài tử có thể có chuyện gì?



Thượng nhi muốn mở miệng. Đúng lúc này, Từ thị lại không biết từ nơi nào xông ra, nhìn Chân Như Tùng nói: “Quốc công gia.”



Sắc mặt Từ thị có chút ít không được tốt, có lẽ là chạy nhanh, trước ngực phập phồng, hô hấp dồn dập. Chân Như Tùng nhìn nàng, nói: “Sao hối hả như vậy?” Lại nói, “Thượng nhi tuổi còn nhỏ, ngươi sao có thể để một mình hắn chạy loạn?”



Từ thị nhìn thái độ Chân Như Tùng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Là thiếp thân không phải, liền mang Thượng nhi trở về.” Nói, liền bắt lấy cánh tay Thượng nhi.



Thượng nhi nhéo lông mày, vung tay Từ thị ra, lông mi lạnh nhạt, một bộ không muốn bị nàng đụng vào.



Từ thị kinh ngạc cương tại chỗ đó, hai tay có chút ít lúng túng rủ xuống.



Chân Như Tùng gặp nhi tử như thế, không thể không phê bình: “Ngày thường gặp ngươi nhu thuận có lễ, sao hôm nay đối với nương ngươi như thế?” Chân Như Tùng từ trước đến nay chú trọng phẩm hạnh, ở phương diện quản giáo nhi tử, yêu cầu cũng nghiêm khắc một chút, đặc biệt là đối trưởng tử. Cũng may trưởng tử này chưa bao giờ để hắn thất vọng.



Nhưng lúc này thái độ Thượng nhi đối mẫu thân, là Chân Như Tùng không thể dễ dàng tha thứ. ( thật ra mà nói công bằng, cho đến cuối truyện, Chân Như Tùng đối tốt với tiểu Lộ nhất, nhưng chỉ là bề nổi. Một phần vì tham gia triều chính, một phần vì tính cách, Chân Như Tùng hoàn toàn không hề hiểu người thân mình, bao gồm mẹ - vợ - con. Ngày sau tất cả tự lực cánh sinh, không trông chờ gì ở người cha này được, vì ông còn hại tất cả gặp bao khó khăn)



Từ thị nói: “Không có việc gì, vừa mới nháo chút ít tiểu tỳ khí, thiếp thân nói cùng hắn một chút là được. Quốc công gia ngài trở lại chỗ ngồi đi, chỗ này có thiếp thân.”



Ở trong mắt Chân Như Tùng, Thượng nhi dù thông tuệ, cũng bất quá là nam oa bảy tuổi, không có chuyện khẩn yếu gì, quẳng chuyện hắn muốn nói cùng mình ra sau đầu, xoay người trở lại chỗ ngồi.



Mà Thượng nhi thấy tình thế, liền muốn tiến lên đuổi theo.




Lời nói này, Chân Như Tùng là nửa điểm không có cảm động. Hắn thậm chí cảm thấy có chút ít không thể tin. Trong mắt hắn, thê tử dịu dàng hiền thục, thì ra là kẻ điên khùng như vậy...



Chân Như Tùng nói: “Nhưng tiểu Lộ là con gái ruột ngươi.”



Từ thị run tay nói: “Thiếp thân từng do dự, thiếp thân cũng hết sức sợ hãi, nhưng là không có biện pháp...” Dù không có tình cảm, cũng là thân mẫu nữ. Nhưng ở trong mắt Từ thị, trọng yếu nhất, là trượng phu trước mặt này thật tốt.



Chân Như Tùng nhìn về phía Từ thị, nhất thời cảm thấy khuôn mặt nàng có chút ít đáng ghét. Theo nàng nói, hết thảy đều là bởi vì hắn... Vừa nghĩ tới hôm nay khuê nữ thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Chân Như Tùng hận không thể lóc xương xẻ thịt kẻ chủ mưu. Nhưng bây giờ thê tử hắn nói cho hắn biết, là bởi vì hắn.



Thân thể Chân Như Tùng nhất thời lảo đảo, lui về sau một bước.



“Quốc công gia!” Từ thị sốt ruột hô một tiếng.



Chân Như Tùng gấp rút vung tay, tránh nàng như rắn rết, nói: “Đừng tới đây...” Hắn mắt đỏ xem nàng, âm sắc lạnh thấu xương nói, “Không nên tới gần ta. Ngươi ra ngoài, hiện tại ta không muốn phải nhìn ngươi.”



Từ thị sớm đã khóc thành lệ, nhưng nàng cuối cùng nghe hắn nói, thân thể run rẩy đứng dậy, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng ngủ.



Chân Như Tùng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, thấy Từ thị ra ngoài, thân hình không yên, ngã ngồi ở trên mặt ghế.



Chân Bảo Lộ theo Tiết Nhượng trở về phủ. Tiết lão phu nhân cũng dẫn tam phu nhân Cố thị sang xem, Tiết lão phu nhân quấn quít lấy tay nắm lấy Chân Bảo Lộ tay, trên dưới đánh giá một phen, lẩm bẩm nói: “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”



Chân Bảo Lộ có chút ít thẹn thùng, khuyên can trấn an lão phu nhân mãi, mới cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.



Bất quá sắc mặt Tiết Nhượng vẫn luôn không tốt.



Chân Bảo Lộ biết hắn là lo lắng quá độ, buổi tối tắm rửa lên giường, liền quấn quit triền miên lấy hắn. Sắc mặt Tiết Nhượng nhàn nhạt, nhưng thân thể đã có phản ứng. Hắn ôm người vào trong lòng, lông mi chậm rãi chút ít, ôn nhu hôn nàng một chút, nói: “Ngủ đi.” Liền không có bước tiếp theo.



Thân thể Chân Bảo Lộ xác thực cũng khó chịu, nhưng vì dụ dỗ hắn, nàng cam tâm tình nguyện, trước mắt thấy hắn săn sóc, tự nhiên cười một tiếng, cũng đụng lên đi thân thân gò má hắn tuấn mỹ, vẻ mặt thỏa mãn đỏ lên nói: “Mấy ngày nữa, ta để huynh thu thập, được không?”



Tiết Nhượng cuối cùng lộ ra mỉm cười. Hắn đưa tay xoa bóp mặt nàng, ôm thê tử thật chặt.



Đợi canh ba gõ mõ qua, Chân Bảo Lộ sớm đã ngủ say sưa, chỉ là mơ mơ màng màng, phát giác được bên ngoài có chút ít động tĩnh, sau cũng cảm giác được Tiết Nhượng vội vội vàng vàng mặc xiêm y đi ra ngoài. Bên cạnh không có người, Chân Bảo Lộ có chút bất an, liền nằm nghiêng chờ hắn trở về.



Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Chân Bảo Lộ mới ngồi dậy, gặp quả thật là hắn, mới còn buồn ngủ hỏi: “Như thế nào? Nhưng là đã xảy ra chuyện gì?”



Buổi tối khuya, sự tình nhất định rất gấp.



Mặt Tiết Nhượng không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh nàng, rất lâu, mới nắm tay nàng, kêu: “Tiểu Lộ...”



Chân Bảo Lộ có chút ít bị hắn hù dọa, cảm thấy bối rối, tổng cảm thấy có loại dự cảm điềm xấu, sau đó mới nhàn nhạt cười cười, nói: “Cái gì nha? Huynh nói đi.”



Tiết Nhượng mới lên tiếng: “Tề Quốc Công Phủ truyền đến tin tức, nói là nương nàng... mất.”