Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 37 : Canh hai – Sính Đình

Ngày đăng: 22:45 21/04/20


Dù nói thế nào Tiết Nhượng cũng là đích Trường Tử phủ An Quốc Công, hôm nay là sinh thần mười lăm tuổi của hắn, mẹ kế Vương Thị cũng phải thu xếp tiệc sinh thần cho hắn chu toàn. Biểu huynh muội ngang vai vế, đều được gửi thiếp mời, Tiết Nhượng lại là đệ tử ở thư viện Bạch Lộ, bạn thân cùng trường tất nhiên cũng không thiếu được.



Lão thái thái nghĩ đến, tuổi cháu trai đích tôn này cũng không nhỏ, phần lớn mấy công tử chừng mười sáu tuổi trong Hoàng Thành đều đã thành thân, lúc này thoáng một cái đã đến sinh thần mười lăm của cháu trai đích tôn, việc hôn sự tự nhiên muốn bắt đầu an bài rồi.



Lại nghiêng đầu nhìn cháu trai đích tôn tới thỉnh an, y phục lụa xanh ngọc, diện mạo so với Trường Tử lúc còn trẻ còn tốt hơn, so với thiếu niên cùng tuổi cũng cao hơn một cái đầu, dáng vẻ đường đường, cao lớn tuấn mỹ, phóng mắt tìm khắp Hoàng Thành thực sự không được người thứ hai đâu.



Lão thái thái cười dịu dàng đem tiền lì xì đã chuẩn bị bỏ vào tay cháu trai, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cháu nói: “Đứa trẻ ngoan.”



Tiết Nhượng nhìn lão thái thái, nói: “Cháu cảm ơn tổ mẫu.”



Vương Thị đứng ở một bên, nhìn xem hai bà cháu, trên mặt mỉm cười, đợi lão thái thái cho tiền lì xì xong, cũng đem tiền lì xì mình đã chuẩn bị đưa tới.



Tiết Nhượng nhàn nhạt tiếp nhận: “Cảm ơn mẫu thân.”



Lúc này, nha hoàn bên cạnh lão thái thái tiến đến bẩm báo, nói là Nhị tiểu thư mang theo hai vị biểu cô nương của phủ Tề Quốc Công tới gặp lão thái thái. Lão thái thái nghe xong, giữa hàng lông mày càng tỏ ra vui vẻ hơn, trong lòng cũng là ngóng trông ngoại tôn nữ tài danh lan xa này, cười dịu dàng nói: “Hai đứa nhỏ này, hôm nay ngược lại là tới sớm, mau để cho các nàng tiến vào.”



Tiết Nghi Phương dẫn Chân Bảo Quỳnh cùng Chân Bảo Lộ đi vào, lúc nhìn thấy lão thái thái, khuôn mặt tròn trịa tươi cười dào dạt, hoạt bát nói: “Lão tổ tông, cháu dẫn Quỳnh biểu tỷ và Lộ biểu muội tới rồi.”



Lão thái thái gật đầu cười, nhìn hai vị tiểu cô nương tiến đến nhu thuận hành lễ. Lão thái thái thầm nhủ trong lòng, tất nhiên nhịn không được tinh tế đánh giá ngoại tôn nữ một phen, thấy gương mặt của ngoại tôn nữ so với nửa năm trước mượt mà hơn, nghĩ Từ Thị tuy có con trai, nhưng không lơ là con gái. Rồi nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh ngoại tôn nữ, cũng có bộ dáng khéo léo, khiến cho lão thái thái dần dần cũng thích cháu gái không có bất kỳ quan hệ này. Nếu tỷ muội hai người tương thân tương ái như vậy, bà cũng nguyện ý yêu thương Chân Bảo Lộ.



Lão thái thái nói: “Đúng là có lòng, hôm nay hai cháu có thể tới, Đại Biểu Ca của các cháu không biết là cao hứng biết bao nhiêu đây.”



Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, rồi sau đó mới nhìn Tiết Nhượng đứng bên cạnh lão thái thái, nhu thuận gọi: “Đại Biểu Ca.”



Tiết Nhượng gật đầu, nhìn tới tiểu cô nương thấp hơn bên cạnh nàng.



Nhìn vào đôi mắt của thiếu niên trước mặt, Chân Bảo Lộ vô ý thức mỉm cười, gương mặt phấn nộn cũng nhuộm vẻ tươi cười, gọi: “Đại Biểu Ca.”



“Ừm.”



Lão thái thái nhìn ngoại tôn nữ thanh tú điềm đạm trước mặt, lại nhìn sang cháu trai cao lớn tuấn mỹ bên cạnh, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt càng sâu. Bà nói: “Hôm nay là sinh thần của Nhượng nhi, mấy cháu cũng không cần ở cùng lão bà ta đây.” Nói xong liền nhìn sang phía Tiết Nhượng, nói: “Cháu dẫn hai biểu muội đi ra ngoài dạo một chút đi. Các nàng không thường tới, cháu là biểu ca, cần phải chiếu cố nhiều hơn.”



Lão thái thái là sợ cháu trai quá mức trầm mặc ít nói, chúng tiểu cô nương không thích tiếp xúc.



Tiết Nhượng gật đầu, liền dẫn hai Tiểu Biểu Muội cùng Tiết Nghi Phương đi ra ngoài.



Lão thái thái nhìn theo bóng lưng của cháu trai và ngoại tôn nữ đi ra, giữa hàng lông mày chứa đựng ý cười từ ái, nói với Vương Thị đứng bên cạnh: “Ngươi nhìn xem, Nhượng nhi và Quỳnh nhi đứng cùng một chỗ, thật sự là xứng đôi.”
Tống Chấp thật sự buồn phiền, lại không tiện nói gì, chỉ nói qua loa: “Vị biểu muội này của ngươi, rất có lòng a.”



Tiết Nhượng khẽ cong môi, nhẹ nhàng vuốt ve nút thắt bình an tinh xảo, rồi mới đem bỏ vào trong ngực, bộ dáng muốn mang theo trên người.



Tống Chấp hít sâu một hơi, giơ tay cầm ly trà bên cạnh mãnh mẽ uống hết mấy ngụm nước.



.



Lại nói Tiết Nghi Phương dẫn hai tỷ muội Chân Bảo Lộ đến bàn tiệc trong sân nhỏ. Ở đây đã có nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi tới ngồi, oanh oanh yến yến mặc đồ xanh đỏ, cũng toàn là biểu tỷ biểu muội.



Thời điểm Tiết Nghi Phương đi qua, chỉ thấy một vị thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhạt, chải búi tóc phần sao rủ xuống đã đi tới, tự nhiên cười nói: “Nghi Phương.” Rồi nhìn qua Chân Bảo Quỳnh bên cạnh Tiết Nghi Phương nói: “Chân Tứ tiểu thư.”



Có vẻ Tiết Nghi Phương không thích thiếu nữ trước mặt này, nên không có nhiệt tình líu ríu nói chuyện, chỉ nói: “Chu biểu tỷ cùng Quỳnh biểu tỷ đều là đệ tử trường nữ học, nên chắc đều biết nhau rồi?” Lại nói với Chân Bảo Lộ, “Tiểu Lộ, đây là biểu tỷ của ta đến từ Trữ Châu, họ Chu.”



Tuổi Chân Bảo Lộ còn nhỏ, tất nhiên cũng theo Tiết Nghi Phương khách khí kêu một tiếng “Chu biểu tỷ”. Mà xem vị Chu biểu tỷ trước mặt này, ngược lại Chân Bảo Lộ cảm thấy nàng ta và tỷ tỷ của nàng tuổi tác không sai biệt lắm, trên mặt cũng mang theo nụ cười, nhưng có chút miễn cưỡng, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Lại nhìn thái độ của Tiết Nghi Phương, đại khái là cũng không thế nào ưa thích vị biểu tỷ này.



Chào hỏi xong, ba người mới ngồi xuống.



Tiết Nghi Phương nhìn vị Chu biểu tỷ kia, rất hòa hợp với Đường tỷ Tiết Nghi Dung của mình, giống như tỷ muội ruột vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lộ ra vẻ khinh thường. Tiết Nghi Phương nhẹ nhàng xùy ~ một tiếng, quay đầu lại thấy Chân Bảo Lộ đang cầm bánh quế hoa, cái miệng nhỏ ăn rất gọn gàng, không thèm quan tâm đến mình, mới yếu ớt oán giận nói: “Tiểu Lộ, ngươi đừng chỉ lo ăn nha.”



Chân Bảo Lộ nhìn dáng vẻ ấy của Tiết Nghi Phương, hiểu được nàng ta đang tức giận gì đó.



Thường ngày cảm tình của Tiết Nghi Dung và Tiết Nghi Phương không tệ, hôm nay Tiết Nghi Dung lại cùng vị Chu biểu tỷ kia ngồi cùng một chỗ, trong nội tâm tiểu nha đầu này khó tránh khỏi khó chịu.



Chân Bảo Lộ nói: “Ngươi không thích vị Chu biểu tỷ này à?”



Tiết Nghi Phương gật gật đầu, nói: “Ừm!” Nàng ta nâng cằm lên, khiến cho khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn vặn thành một nắm, nói, “Từ sau khi Chu biểu tỷ đến, cả ngày nương cứ lẩm bẩm, Chu biểu tỷ có bao nhiêu thông minh, còn thuận lợi thi vào trường nữ học, cứ kêu ta phải theo học tập Chu biểu tỷ một chút…”



Chân Bảo Lộ cười cười. Cảm thụ như vậy, nàng rõ ràng nhất.



Cái này không phải là chính mình đời trước sao.



Nhưng Chân Bảo Quỳnh nghe xong lại nói: “Đích xác Chu cô nương rất xuất sắc, Phu Tử ở thư viện không chỉ một lần tán thưởng qua.”



Tiết Nghi Phương rất bất mãn: “Không phải Quỳnh biểu tỷ xuất sắc sao? Xưa nay tỷ ít khi kiêu căng, người mà muội thật tâm thật ý bội phục là tỷ, nhưng Chu Sính Đình, muội mới không thích…” Nói xong liền khẽ hừ một tiếng, rồi sau đó như nghĩ tới điều gì, mắt to đảo vòng vòng chớp liên tục, ghé cái miệng nhỏ nhắn vào tai Chân Bảo Lộ, “Ta nói cho ngươi nghe một chuyện —- vị Chu biểu tỷ này nha, nàng ta yêu thích đại ca của ta đó.”