Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 38 : Canh một - Đừng nhúc nhích
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Vị Chu cô nương này lại thích Tiết Nhượng?
Lúc này Chân Bảo Lộ mới có chút phản ứng.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Sính Đình đứng bên cạnh Tiết Nghi Dung, trò chuyện cùng các cô nương khác đến làm khách, rất có bộ dáng của chủ nhân. Lại nhìn mặt của nàng ta, tuyết trắng tinh xảo, coi như là xinh đẹp động lòng người, mặc dù không phải cô nương trong Hoàng Thành, nhưng cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng. Theo như lời của tỷ tỷ và Tiết Nghi Phương, thanh danh của Chu Sính Đình cũng rất tốt.
Chân Bảo Lộ tỉ mỉ nhớ lại chuyện ở đời trước, thì nhớ mang máng trong trường nữ học chính xác có nhân vật như vậy, tương lai đích thực là người xuất chúng.
Chân Bảo Quỳnh vội nhỏ giọng nói: "Nghi Phương, loại chuyện này không thể nói lung tung." Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô nương nhà người ta.
Tiết Nghi Phương nói: "Ta mới không có nói lung tung. Chuyện này người nào trong phủ An Quốc Công mà không biết? Thời điểm đại ca của ta tan học, Chu biểu tỷ còn thỉnh thoảng cùng ta vô tình gặp đại ca..." Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã bất mãn, giờ nói đến chuyện này, mới có chút mỉm cười, "Bất quá là đại ca cũng chẳng thèm để ý đến nàng."
Còn có chuyện như vậy!
Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, đã quyết định không nghĩ tới chuyện này, nhất thời cũng kinh ngạc, cảm thấy hành động của Chu Sính Đình ngược lại hơi phản cảm.
Có điều Chân Bảo Lộ lại hiểu rõ... rất có thủ đoạn nha.
Chu Sính Đình muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn tài hoa có tài hoa, cho nên mới tự tin như vậy, nghĩ rằng chỉ cần xuất hiện trước mặt Tiết Nhượng, Tiết Nhượng sẽ ái mộ nàng ta. Một chút thủ đoạn này, ngược lại là Chân Bảo Lộ từng chứng kiến những cô nương khác sử dụng với Từ Thừa Lãng, bất quá đều là chuyện ở đời trước. Đời trước nàng và Từ Thừa Lãng ở cùng một chỗ, Từ Thừa Lãng luôn được hoan nghênh, mỗi lần đi ra ngoài, sẽ gặp được ong bướm. Mà Từ Thừa Lãng lại là quân tử thích nói đến cấp bậc lễ nghĩa, sẽ không để tiểu cô nương người ta sượng mặt, cũng là bởi vì hắn tốt tính, người ta càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Vể chuyện này, nàng cũng không ít lần cãi nhau với Từ Thừa Lãng.
Nàng không thích như vậy.
Lòng dạ nàng hẹp hòi, không cho phép người mình để ý đối tốt với người khác. Huống chi lúc đó nàng không còn gì nữa, bên người chỉ có mỗi biểu ca thật lòng.
Chân Bảo Lộ nghĩ, nếu khi đó Từ Thừa Lãng có thể như Đại Biểu Ca đối với Chu Sính Đình như vậy, có lẽ nàng sẽ thích hắn nhiều hơn.
Ai, tại sao lại nghĩ đến Từ Thừa Lãng rồi.
Chân Bảo Lộ vỗ vỗ mặt, không nghĩ nhiều nữa.
Bất quá, bởi vì Tiết Nghi Phương nói lời này, cộng với đời trước khiến nàng càng khinh thường cái loại cô nương chủ động bám sát này, trước kia cũng chưa từng tiếp xúc với Chu Sính Đình, nhưng cũng thấy không thích. Lập tức nói: "Nếu thật sự là như thế, may mắn là Đại Biểu Ca không coi trọng nàng ta."
Lời này Tiết Nghi Phương thích nghe.
Nàng thò tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ, cười hì hì nói: "Vẫn là Tiểu Lộ tốt, đứng ở phía bên ta. Đại ca tốt như vậy, ngày sau nhất định sẽ lấy một người tốt gấp trăm lần Chu Sính Đình."
Ừ. Chân Bảo Lộ cũng gật đầu cười.
Đúng nha, Đại Biểu Ca ưu tú như vậy, Chu Sính Đình lại đáng là gì đâu?
Ngược lại là Chân Bảo Lộ có chút tò mò không biết sau này Tiết Nhượng sẽ lấy người nào. Rõ ràng nàng là người sống lại một đời, biết rõ tỷ tỷ sẽ gả cho người nào, biết rõ phu quân của Tiết Nghi Phương là ai, lại duy chỉ có không biết chuyện này. Ai biểu kiếp trước nàng và Đại Biểu Ca không có nhiều tiếp xúc chứ?
Căn bản ngoại tổ mẫu không có phái người tìm nàng, mà là có người tìm cách đưa nàng tới nơi này, rồi sau đó... Chân Bảo Quỳnh cảm nhận được hơi thở của nam tử bên cạnh, cũng không dám nghiêng đầu nhìn hắn. Trong lòng suy nghĩ: Tống nhị công tử cũng bị người dẫn đến nơi đây?
Nếu nàng chờ tại đình nghỉ mát, Tống nhị công tử đi tới, rồi gặp được nàng. Bên cạnh bọn họ vừa không có nha hoàn hay gã sai vặt đi theo...
Tình cảnh như vậy, nếu để ngoại tổ mẫu nhìn thấy, nàng cùng Tống nhị công tử...
Tính tình Chân Bảo Quỳnh mềm yếu, nghĩ đến đây, hốc mắt không khỏi có chút ửng hồng.
Tống Chấp nghiêng đầu, thấy mi mắt tiểu cô nương ướt át, biết nàng thông minh, giờ phút này sợ là đã biết rốt cuộc hôm nay là chuyện gì xảy ra.
Tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện như vậy, là ai muốn hại nàng chứ? Nếu hôm nay người gặp không phải hắn, vậy nàng... Nghĩ đến đây, Tống Chấp thật vất vả mới đè nén xuống tình cảm bừng lên lần nữa.
Hắn không thể nhìn nàng chịu ủy khuất như vậy, dịu dàng động viên nói: "Yên tâm, đã không sao rồi."
Đợi lão thái thái cùng Vương Thị đi xa, Tống Chấp mới cẩn thận từng li từng tí mang Chân Bảo Quỳnh ra ngoài.
Thấy y phục của nàng có chút rối loạn, búi tóc bên trên cũng dính lá cây. Tống Chấp muốn thay nàng sửa soạn lại. Chỉ là dù sao người ta cũng là cô nương trong nhà, hắn không dám đụng vào y phục của nàng, chỉ giơ tay lấy xuống lá cây trên búi tóc.
Nghe giọng nói của tiểu cô nương run run khách khí nói một câu cám ơn với hắn, lúc này Tống Chấp mới ho nhẹ, đắn đo trong chốc lát, mặt mày ôn hòa nói: "Chân Tứ tiểu thư, mới vừa rồi là ta đường đột, chỉ là tình huống khẩn cấp. Muội yên tâm, chuyện này sẽ không có người khác biết.
Hắn sợ cử chỉ của mình sẽ làm cho vị cô nương trước mặt thấy không vui.
Chân Bảo Quỳnh tự nhiên là tin con người Tống Chấp, trước mắt nghe hắn nói như vậy, vội lắc đầu, mắt hạnh ngập nước cảm kích nhìn hắn, môi hồng khẽ nói: "Hôm nay may mắn là có Tống nhị công tử, nếu không phải huynh..." Loại chuyện này, Chân Bảo Quỳnh không muốn nói tiếp, nàng cố gắng mỉm cười, nói: "Tóm lại là cám ơn huynh."
.
Chân Bảo Lộ bên này, đợi Tiết Nghi Phương thay đổi xiêm y trở lại, nàng mới vội hỏi: "Nghi Phương biểu tỷ, ngươi có biết bên người ngoại tổ mẫu có một nha hoàn tên Lục Đàn không?"
Tiết Nghi Phương chẳng những thay đổi xiêm y xinh đẹp, còn chải búi tóc tinh xảo giống như Chân Bảo Lộ, đúng là mới được thiếp thân nha hoàn Hương Hàn của Chân Bảo Lộ chỉ cho.
Đang đắc ý, thì nghe Chân Bảo Lộ hỏi như vậy, Tiết Nghi Phương mới ngẫm nghĩ lại, rồi sau đó nháy mắt mấy cái nói: "Không có, mỗi ngày ta đều đi Như Ý Đường, nhưng chưa nghe nói qua."
Trong long Chân Bảo Lộ lộp bộp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống.
Lúc này mới gấp gáp đứng dậy, chạy tới phương hướng tỷ tỷ mới đi.
Chân Bảo Lộ vô cùng hối hận.
Vì sao lúc nãy nàng không để tâm hơn? Lão thái thái chỉ muốn gặp một mình tỷ tỷ, nàng cứ mặt dày đi theo là tốt rồi. Một đứa nhỏ thì cần gì mặt mũi.
Chân Bảo Lộ theo hướng Như Ý Đường chạy tới, nhưng lâu như vậy rồi, cũng không biết tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì hay không. Nàng gấp vô cùng, nhìn thấy thiếu niên đi tới, tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy lại, bắt lấy tay của hắn, đỏ mắt bật khóc "oa": "Đại Biểu Ca, không thấy tỷ tỷ của ta!"