Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 43 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Tính tình Thượng nhi lạnh nhạt, không giống những đứa bé khác, rất ít khóc lóc. Lúc trêu đùa hắn, thường thì hắn đều không để ý tới. Lúc này tiểu tử kia ngẩng lên, một đôi mắt to đen nhánh giống như viên đá dưới sông sạch sẽ trong suốt, chiếu đến khuôn mặt của vị thiếu niên trước mắt.
Tiểu tử kia nhìn xem, thì ê ê aa náo loạn lên, dáng vẻ còn có chút hưng phấn. Nhưng tiểu tử kia vẫn không nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh ồn ào.
Chân Bảo Lộ thấy Thượng nhi túm lấy áo bào của Tiết Nhượng, cái chân mập nho nhỏ nhảy lên nhảy lên, bộ dáng thật buồn cười.
Thượng nhi không thích gần gũi nàng, nhưng nàng biết, với người ngoài mà nói, Thượng nhi đối với tỷ tỷ như nàng coi như là đã gần gũi, mỗi ngày nàng đều qua đây chiếu cố hai thằng nhóc này, so với người ngoài đương nhiên hiểu rõ bọn họ hơn, lập tức nhìn hành động của Thượng nhi, liền nắm tay nhỏ béo múp míp của hắn, hỏi: "Thượng nhi muốn Đại Biểu Ca ôm, có phải không?"
Thượng nhi chậm rãi xoay người, nhìn tỷ tỷ tươi cười xinh đẹp bên cạnh mình, dừng một chút, liên tục gật gật đầu.
Chân Bảo Lộ quả thật thấy đệ đệ này rất đáng yêu, rõ ràng là bộ dáng béo ụt ịt mềm mịn, lại cứ phải làm ra dáng vẻ người lớn nghiêm trang.
Tiết Nhượng cũng phản ứng rất nhanh, ngồi xổm người xuống, bế nắm thịt béo bên chân lên. Một đôi mắt to của tiểu tử kia nhìn hắn không dời mắt, có chút kích động, lại có chút vui mừng. Tiết Nhượng nhìn một lúc, mới mở miệng gọi: "Thượng nhi."
"Ưm..."
Thượng nhi hưng phấn lên, "AA A A... ê ê."
Đến khi Tiết Nhượng phải đi, Thượng nhi tựa như rất không nỡ, vất vả lắm mới ôm Thượng nhi trở về được, Chân Bảo Lộ đi đến bên cạnh Tiết Nhượng, ngẩng lên suy nghĩ nhìn hắn, có chút không phục: "Thường ngày Thượng nhi cũng chưa gần gũi ta như vậy, làm sao có thể thích Đại Biểu Ca thế chứ?"
Chân Bảo Lộ rất tò mò, ngoại trừ tò mò, lại có một tí ti không cam lòng ----- nàng tận tâm tận lực yêu quý hai tên tiểu tử kia như vậy, vậy mà Thượng nhi không thân thiết với nàng chút nào, thật là đồ không có lương tâm. Chẳng qua nàng là người kiên nhẫn, nhưng đối với bọn họ, đời trước là nàng mắc nợ họ, nên so với người khác càng kiên nhẫn hơn.
Tiết Nhượng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu nàng.
Chân Bảo Lộ khẽ giương mặt, cong môi nhìn hắn: "Ta đưa Đại Biểu Ca ra ngoài."
Tiết Nhượng nói: "Được."
Thượng nhi nằm sấp trên giường La Hán sững sờ nhìn cửa phòng, mở to mắt nhìn Tiết Nhượng cùng Chân Bảo Lộ rời đi, cuối cùng mới cô đơn rũ mi mắt xuống.
Nghiêm má má bên cạnh Từ thị khẽ cười, nói: "Lục tiểu thư nhà chúng ta và Tiết Đại công tử quan hệ có vẻ rất thân thiết, vị Tiết Đại công tử này nhìn cũng có vẻ là người biết chăm sóc, lão nô chưa từng thấy thiếu niên nào cao như vậy..." Nghiêm má má từng tiếp xúc qua Từ Thừa Lãng, bà còn tưởng rằng Từ Thừa Lãng đã là thiếu niên xuất sắc rồi, không ngờ dung mạo của Tiết Đại công tử lại càng xuất chúng. Chẳng trách gần đây Lục tiểu thư thường đi qua phủ An Quốc Công, có lẽ tất cả tiểu thư công tử của phủ An Quốc Công tính tình cũng tốt như Tiết Đại công tử.
Từ thị ôm Vinh nhi trong lòng, cũng nhíu mày suy nghĩ.
Chỉ là nghĩ tới việc ngày đó Vương thị làm với Quỳnh nhi, trong lòng cũng có chút thông cảm cùng vị Đại công tử của phủ An Quốc Công này. Vương thị, làm sao có thể khoan dung được với nhi tử của vợ trước để lại?
.
Chân Bảo Lộ đưa Tiết Nhượng ra cửa, liền quay cề U U Hiên. Tiết Nhượng nhìn theo bóng lưng của tiểu cô nương, thấy nàng nâng váy, bộ dáng hồn nhiên chân chất. Hắn lấy khăn tay từ trong ngực ra xem.
Nhìn một chút, một cây kim một sợi chỉ bên trên tựa như cũng trở nên nổi bật dễ thương.
Gương mặt thiếu niên ôn hòa, phảng phất giống như trúc xanh thẳng đứng tắm mình trong ngày xuân ấm áp.
Bên góc rẽ một con ngựa đi tới, nam tử lịch sự cao lớn cưỡi trên ngựa, nhìn Tiết Nhượng, rồi nhẹ nhàng ho một tiếng.
.
Đảo mắt đã đến cuối năm. Một năm này, bởi vì ba vị tiểu thư của phủ Tề Quốc Công đều vào trường nữ học, mà Chân Bảo Quân và Chân Bảo Quỳnh đều đã đính thân, trôi qua cực kỳ náo nhiệt. Chân Bảo Lộ cũng lớn hơn một tuổi, tiểu cô nương mười tuổi so với khi còn bé thì cao gầy hơn, đứng cùng một chỗ với Chân Bảo Quỳnh, cũng phảng phất có bộ dáng của một thiếu nữ.
Chân Bảo Lộ mặc y phục gấm sa tanh màu đỏ son thêu chỉ vàng, dắt theo hai đệ đệ béo mập, mỗi bên một đứa.
Nói ra cũng là kỳ quái, Thượng nhi xưa nay không thích gần gũi người khác, rốt cục bắt đầu thân cận với nàng, tuy nhiên không bằng nửa phần dính người của Vinh nhi, nhưng trong lòng Chân Bảo Lộ vẫn rất thỏa mãn.
Buổi tối đón giao thừa, Chân Bảo Lộ dẫn hai đệ đệ đi ở trong sân, ngẩng đầu xem pháo hoa.
Vinh nhi rất nhát gan, có lúc thấy đẹp, hai tay nhỏ sẽ vỗ bốp bốp, có lúc bị âm thanh của pháo đốt làm sợ tới mức oa oa khóc lớn. Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ, đành phải lấy hai tay che lỗ tai của Vinh nhi lại, Thượng nhi thì trái lại, không hổ là ca ca, tính tình quả thật không giống, im lặng không khóc không làm khó.
Chân Bảo Lộ bịt tai Vinh nhi, nghiêng đầu nhìn Thượng nhi cười nói: "Có đẹp không? Khi nào Thượng nhi lớn hơn một chút, tỷ tỷ mang bọn ngươi chơi đốt pháo hoa."
Cả người Thượng nhi đều bị bao bọc trong áo gấm màu xanh ngọc, trên đầu cũng đội mũ quả dưa bằng lông mềm như nhung, trong cổ áo mềm mại he ra một gương mặt nhỏ nhắn béo tròn, ngay cả cằm cũng không nhìn thấy.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn gương mặt cười dịu dàng của Nhị tỷ nhà mình, khó có được nể tình gật gật đầu: "Ừm."
Tiểu gia hỏa này...
Trong lòng Chân Bảo Lộ oán giận, bản thân nàng luôn được người ta dỗ dành, chưa bao giờ phải ăn nói khép nép dỗ dành người khác đâu, lúc hắn quả thật phách lối nha. Bất quá điều này làm cho Chân Bảo Lộ hiểu rõ, đời trước tỷ tỷ cũng dỗ nàng như vậy.
Chân Như Tùng lẳng lặng đứng ở hành lang dài bên kia, nhìn ba tiểu gia hỏa cách đó không xa, ánh mắt nhuộm đầy ý cười sủng nịch, sau đó mới chậm rãi đi tới.
Chân Bảo Lộ vội vàng vui vẻ gọi: "Phụ thân."
Hai tiểu tử kia trong tay, cũng đều đồng thời mở miệng kêu: "Phụ thân." Giọng nói non nớt, mới học gọi phụ thân không lâu.
Chân Như Tùng chợt khom lưng, xoa bóp gương mặt của hai tiểu tử kia, rồi sau đó nói với Chân Bảo Lộ: "Lạnh không?"
Chân Bảo Lộ lắc đầu, mặt mày cong cong nói: "Tiểu Lộ không lạnh." Lại nói, "Phụ thân đốt pháo hoa cho ta, Thượng nhi và Vinh nhi xem đi."
Xưa nay Chân Như Tùng sủng ái bọn nhỏ, lập tức đáp ứng. Thấy ông dẫm xuống nền tuyết đọng thật dày đi tới, ở trong sân đốt pháo hoa cho bọn họ xem. Châm lửa pháo hoa, phụ thân của nàng liền quay lại, bàn tay to dày rộng, che lại lỗ tai của nàng và Thượng nhi.
Chân Bảo Lộ cũng che lỗ tai của Vinh nhi trong lòng, bốn người ngữa đầu lên, nhìn pháo hoa sáng rực trên trời.
Chân Bảo Lộ chậm rãi nghiêng đầu nghĩ, phụ thân nhà mình thật tuấn lãng.
Đời trước, đây là năm cuối cùng phụ thân và nàng trôi qua cùng nhau.
Hốc mắt Chân Bảo Lộ ẩm ướt, rồi lại cười lên, tiếp tục ngẩng đầu nhìn.
Mùa xuân năm nay, nếu phụ thân của nàng có thể tránh được một kiếp này, như thế đời này, cả nhà bọn họ sẽ bình bình an an.