Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 44 :

Ngày đăng: 22:45 21/04/20


Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy kỳ quái ----- Hàn Lâm viện có nhiều người như vậy, vì sao chỉ mỗi phụ thân vô duyên vô cớ bị nhiễm dịch bệnh?



Không lẽ giống như tổ mẫu nói, đây đều là mệnh sao? Nhưng nàng không tin vào mệnh, ông trời đã cho nàng sống lại một đời, nào có đạo lý trơ mắt nhìn phụ thân nhà mình gặp chuyện không may?



Chân Bảo Lộ lẳng lặng nằm ở trên giường, từ lúc nãy được Hương Hàn hầu hạ rửa chân xong, hiện nay hai chân trắng mịn mềm mại trống không, tuy bên ngoài trời lạnh, nhưng trong phòng ấm áp dễ chịu, chân không như vậy cũng không lạnh chút nào.



Nàng phiền não cuốn người trong áo ngủ bằng gấm lăn qua lăn lại, nhìn tượng người nho nhỏ đặt bên cạnh giường, liền đưa tay cầm lên xem.



Đây là tượng người nhỏ ngày ấy Tiết Nhượng đưa cho nàng, bộ dáng mập mạp ngây thơ. Tuy chỉ là lễ vật nhỏ tầm thường, nhưng nàng cực kỳ thích.



Ánh mắt Chân Bảo Lộ đột nhiên sáng lên.



Đúng rồi, đời trước nàng và Tiết Nhượng chưa hề tiếp xúc với nhau, đời này nàng lại xa lạ với Từ Thừa Lãng, quan hệ cùng Tiết Nhượng vị Đại Biểu Ca này rất tốt. Đã như vậy, đời này vì sao phụ thân nàng không thể tránh được một kiếp này chứ? Chân Bảo Lộ kích động. Chỉ cần phụ thân không có việc gì, nương hẳn cũng không nằm triền miên trên giường bệnh, buồn đau sầu não mà chết.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ nhất thời trở nên nghiêm túc, còn phải làm như thế nào để phụ thân có thể tránh được một kiếp này.



Chỉ là nàng không thể nói với phụ mẫu chuyện mình trùng sinh, tuy nàng biết phụ thân sẽ tin nàng, nhưng trong mắt người ngoài, sợ là sẽ cảm thấy nàng bị trúng tà, mà nương cũng sẽ không tin nàng. Đến lúc đó chẳng những nàng không cứu được phụ thân, đoán chừng lão thái thái còn có thể mời đại sư ở Linh Phong tự gấp gáp tới làm phép cho nàng nữa.



Đã như thế, nàng chỉ có thể nghĩ cách để phụ thân không đến Hàn Lâm Viện thôi, chỉ cần mấy ngày này phụ thân không đi Hàn Lâm Viện thì sẽ thành công rồi.



Chỉ là ---- như thế nào mới có thể ngăn cản phụ thân?



Chân Bảo Lộ suy nghĩ cả một đêm, ngày kế dưới đáy mắt hiện lên màu xanh đen nhàn nhạt, bởi vì làn da của tiểu cô nương trắng nõn, nên càng thấy rõ. Từ thị nhìn thấy, cũng nhịn không được đau lòng nói: "Thật vất vả mới nghĩ lễ mừng năm mới, buổi tối ngủ sớm đi, đừng cứ lo đọc sách."



Chân Bảo Lộ đang ăn chè hạt sen mềm dẻo ngon ngọt, ậm ờ "ưm" một tiếng, nói: "Tiểu Lộ biết rồi."



Từ thị hài lòng gật đầu, lại cùng Chân Như Tùng nói đến Tống Chấp: "Đứa nhỏ này thật hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa, bất quá mới vừa đính thân, năm nay đã tới đây chúc tết rồi."



Tống Chấp chỉ qua đây tặng lễ, không có ở lại dùng cơm, đích thật là chu toàn lễ nghi.



Chân Như Tùng cũng gật gật đầu, cũng rất hài lòng với con rể tương lai: "Là một đứa bé ngoan."



Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Quỳnh đỏ bừng, xấu hổ đến vùi cả vào trong chén.



Chân Bảo Lộ cười khanh khách.



Vinh nhi nhìn phụ mẫu không để ý tới mình, thì quơ tay mập bất mãn nói: "Cháo, cháo..."



Từ thị vội vàng đúc muỗng cháo đút Vinh nhi.



Gương mặt tròn vo béo ụt ịt được bọc kỹ của Vinh nhi nghiêng đi, mắt to đen lúng liếng nhìn tỷ tỷ ngồi đối diện, la lên: "Tỷ tỷ đút."



Chân Bảo Lộ quả thật thấy Vinh nhi càng ngày càng bám nàng. Có điều là, đời trước Vinh nhi cũng thích nàng, dù nàng lạnh nhạt với hắn, hắn cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng nàng, muốn bỏ cũng không bỏ được. Hiện giờ nàng tốt với hắn như vậy, tiểu tử kia không bám nàng mới là lạ.



Chân Như Tùng nhìn nhi tử như vậy, sau đó nói: "Phụ thân xem như bảo bối còn chưa đủ, trái lại con lại dám sai bảo hả." Nói xong thì bày ra bộ dáng nghiêm túc.



Vinh nhi ủy khuất chu mỏ, nước mắt đảo quanh, sợ hãi nhìn thoáng qua phụ thân, lại đáng thương nhìn tỷ tỷ.



Nhìn cái dáng vẻ sợ hãi đó, giống như bị gia đình bạo ngược vậy.


Đời này thì sao? Sáng nay phụ thân vẫn chăm sóc cho nàng, tay vẫn đút cháo cho nàng ăn.



Chân Bảo Lộ vừa kích động, vừa sợ hãi. Chỉ mong ngóng sớm tới ngày mai, chờ ngày mai qua đi, phụ thân liền không có việc gì nữa.



Chúc ma ma hơi lo lắng, sắc mặt của tiểu thư hôm nay đã tốt hơn nhiều, nên nhịn không được hỏi: "Tiểu thư muốn tìm lão gia ư?" Mấy ngày nay tiểu thư nhà bà rất bám lão gia. Bất quá tiểu cô nương sinh bệnh, biểu hiện này cũng là bình thường.



Chân Bảo Lộ biết, lúc này phụ thân của nàng đang trở về phòng nghỉ ngơi, án theo tình huống trước mắt, sáng mai cũng sẽ không đi làm công sự.



Chân Bảo Lộ lắc đầu, nói: "Không cần, để phụ thân nghỉ ngơi nhiều một lúc đi."



Lúc này Chúc ma ma mới lộ ra mỉm cười, đưa tay dịch góc chăn cho nàng, nói: "Được, tiểu thư hãy nghỉ ngơi."



"Ừm." Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu, nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn phía trên.



Lúc sau bên ngoài chợt có động tĩnh, Chúc ma ma đi ra ngoài nhìn coi, đợi Chân Bảo Lộ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, mới kinh ngạc nói: "Đại Biểu Ca?"



Người tới chính là Tiết Nhượng.



Nhưng giống như bình thường rồi lại có chút không giống.



Chân Bảo Lộ nhìn thật lâu, mới nhìn ra Đại Biểu Ca không giống ở chỗ nào.



Thường ngày lúc nàng gặp mặt Đại Biểu Ca, hắn đều là áo mũ sạch sẽ, bản thân cũng đẹp đẽ gọn gàng, nhưng bây giờ y phục toàn thân dính bùn, giống như vài ngày rồi chưa thay đồ, với lại sắc mặt cũng không được tốt, có cảm giác như phong trần mệt mỏi.



Chân Bảo Lộ không thích nhìn nhất là lôi thôi, bản thân mình không lôi thôi, nhìn người khác, nếu lôi thôi, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.



Ngay sau đó liền cau mày, có chút ghét bỏ, cũng không dám tỏ ra ghét bỏ quá rõ ràng, hỏi: "Sao Đại Biểu Ca lại tới đây vậy?"



Thiếu niên cao to im lặng đứng ở đó, nghe được giọng nói của tiểu cô nương, mới chậm rãi đi tới, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gầy hẳn xuống, ánh mắt dừng một chút, rồi cẩn thận hỏi: "Muội... khá hơn chút nào chưa?"



Chân Bảo Lộ cười cười, ghét bỏ y phục dơ bẩn của hắn, nhưng lại thích con người này của hắn, mấp máy môi nói: "Khá hơn nhiều rồi."



Tiết Nhượng thấy thế, chậm rãi đi đến cạnh bàn gỗ hoàng hoa lê bên cửa sổ. Trên bàn có bình nước ấm, hắn cầm lấy rót một ly, lại đi đến bên giường, đở người đang nằm trên giường lên.



Vừa lúc Chân Bảo Lộ cũng đang khát, lập tức ừng ực uống vài ngụm, nhẹ nhàng cười nhìn hắn: "Cảm ơn Đại Biểu Ca."



Tiết Nhượng lại nói: "Nghe nói...mấy ngày nay dượng luôn ở bên người chăm sóc cho muội."



Đại Biểu Ca cũng biết sao? Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ, nhưng nhớ tới, có một phụ thân yêu thương mình như vậy, khoe ra còn không kịp, mắc cỡ gì chứ?



Nàng gật đầu: "Ừm, đúng vậy, buổi sáng phụ thân vừa mới đi về nghỉ rồi."



Tiết Nhượng ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."



Chân Bảo Lộ mỉm cười, vừa định hỏi hắn làm sao lại có bộ dạng này, tựa như đã vài ngày chưa có tắm rửa vậy, liền thấy Hương Đào vội vội vàng vàng chạy vào.



Dù Hương Hàn và Hương Đào không bị phạt nặng, nhưng cũng là không chăm sóc cho chủ tử chu đáo, nên bị đánh mười gậy, hai ngày này mới có thể xuống giường. Thấy Hương Đào có thể xuống giường thì vui vẻ, tâm tình của Chân Bảo Lộ cũng tốt hơn, khẽ mỉm cười nghiêng đầu hỏi: "Sao rồi hả? Chuyện gì mà kích động như vậy?"



Gương mặt tròn nhỏ nhắn của Hương Đào tái mét, giọng nói run rẩy: "Lục tiểu thư, là... là lão gia gặp chuyện không may. Mới vừa rồi lão gia phát sốt, phu nhân còn tưởng rằng phong hàn, mời đại phu đến xem, đại phu nói... nói lão gia nhiễm dịch bệnh."