Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 45 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Chân Bảo Lộ lập tức bối rối, mấp máy môi nói: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Làm sao lại như vậy? Mấy ngày nay phụ thân căn bản không đi Hàn Lâm Viện, cho dù buổi sáng lúc nàng tỉnh lai, phụ thân vẫn khỏe mạnh. Chân Bảo Lộ vội vội vàng vàng xuống giường, trên người chỉ mặc mỗi bộ trung y màu thiển hạnh, chân không bước xuống.
Hương Đào bước lên phía trước đỡ: "Tiểu thư, người đừng xuống."
Tiết Nhượng thấy thế, cũng đưa tay nắm cánh tay nàng: "Lộ biểu muội."
Chân Bảo Lộ không nghe, cố sức tránh đi, phóng ra khỏi phòng ngủ, chạy tới Nghi An Cư.
Tiết Nhượng hơi chau mày, xoay người đi theo.
.
Bên Nghi An Cư, Chân Như Tùng đã được chẩn đoán chính xác, Nghi An Cư cũng bị cách ly.
Mặc dù lão thái thái lo lắng, nhưng lúc này là thời điểm cần yên ổn lòng người, bà không thể rối rắm. Lão thái thái nhìn Từ thị đoan trang hiền thục thường ngày, hiện nay hai mắt đỏ lên, không để ý đại phu ngăn trở muốn chiếu cố nhi tử, trong lòng cũng thổn thức. Người con dâu này, đúng là thật lòng đối với nhi tử của bà, bằng không cũng sẽ không đối với con gái mà Tiết thị để lại tốt như vậy.
Lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Từ thị, nói: "Được rồi, suy cho cùng ngươi cũng là con dâu trưởng của phủ Tề Quốc Công, nhìn ngươi xem, đã thành bộ dáng gì rồi hả?"
Thường ngày Từ thị tận lực làm con dâu và thê tử tốt, nhưng lúc này không nhịn được, nức nở nói với lão thái thái: "Xin người để con dâu đi chăm sóc cho lão gia."
Người chiếu cố bên cạnh, vậy cũng bị lây bệnh. Mà đây không phải là phong hàn bình thường, nếu bị nhiễm bệnh, coi như một chân đã bước vào quan tài rồi. Lão thái thái nói: "Thân ngươi yếu ớt, nếu cũng nhiễm bệnh dịch, bọn Thượng nhi Vinh nhi và Lộ nhi nên làm sao bây giờ?"
Thượng nhi và Vinh nhi còn chưa tròn ba tuổi.
Từ thị đâu lo được nhiều như vậy, vẫn quyết tâm lưu lại chiếu cố phu quân của mình. Nhưng lão thái thái cao tuổi rồi, sao không hiểu rõ bệnh dịch lợi hại bao nhiêu.
Lão thái thái nhìn Từ thị hai mắt đẫm lệ trước mặt, gương mặt tràn đầy nếp nhăn không hài lòng còn bất đắc dĩ, thở dài nói: "Được rồi, cứ theo ý ngươi đi. Chỉ là Thượng nhi và Vinh nhi, mấy ngày nay nên tạm thời ở tại Thọ Ân Đường của ta."
Người con dâu này đối với nhi từ của bà là một mối tình thắm thiết, trong lòng lão thái thái rất cảm động, nên phải thành toàn. Nhưng hai cháu trai còn nhỏ tuổi, lão thái thái thật sự không dám mạo hiểm.
Từ thị lập tức gật đầu, rưng rưng kích động nói: "Tốt, nghe theo lão tổ tông." Lúc này, Từ thị cũng hiểu rõ bản thân mình không có tâm tư chăm sóc cho hai đứa con trai, ngày thường lão thái thái nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng là cháu trai của bà, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn hắn. Cho nên ở lại Thọ Ân Đường, Từ thị rất yên tâm.
Từ thị tiễn bước lão thái thái, lúc này mới xoa xoa nước mắt, chuẩn bị đi vào chiếu cố Chân Như Tùng.
Đại phu đi ra, là một lão già cao gầy, mặc trường bào cổ tròn màu xám cũ kỹ, tóc đã hoa râm. Bởi vì sợ bị lây bệnh, nên dùng khăn che miệng và mũi, thấy Từ thị muốn đi vào, vội vàng ngăn trở: "Phu nhân không thể đi vào."
Từ thị làm sao đồng ý, sốt ruột nói: "Phu quân bị bệnh, làm thê tử nào có không chăm sóc bên người? Đại phu, ngươi hãy nói với ta, bệnh tình của phu quân như thế nào?" Từ thị rơi nước mắt lã chã. Dung mạo bà vốn đoan chính thanh nhã, bộ dáng hoa lê đẫm mưa này, lại càng khiến người ta đau lòng.
Đại phu thực sự nói: "Bệnh tình của Chân đại gia cực kì hung hiểm, sợ là lành ít dữ nhiều. Ngoài thành đã có nhiều thôn dân bị loại bệnh dịch này. Chỉ là trong hoàng thành, vẫn không có người nhiễm bệnh... Mấy ngày nay Chân đại gia có ra khỏi thành không?"
Từ thị lắc đầu, giọng điệu nghẹn ngào không thôi, thực sự nói: "Phu quân nhà ta luôn ở trong phủ." Nói xong mới thoáng khựng lại, nói, "Chỉ là... Chỉ là mấy ngày trước đây nữ nhi của ta bị phong hàn, phu quân nhà ta một mực chiếu cố bên người."
Đại phu ngẩn người: "Lệnh thiên kim bị phong hàn?"
Từ thị gật đầu: "Đúng vậy. Mấy ngày trước đây có hơi nghiêm trọng, hai ngày này đã gần như khỏi hẳn."
Giống như nghĩ đến điều gì, Từ thị hỏi, "Ý của đại phu... chẳng lẽ phu quân ta nhiễm bệnh dịch có liên quan tới con gái của ta?"
Chân Như Tùng liên tục ho vài cái, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, lúc sau mới thở hổn hển mấy hơi, nói với Chân Bảo Lộ: "Tiểu Lộ ngoan, bệnh của phụ thân còn chưa khỏe, con ngoan ngoãn ra ngoài, chớ vào đây."
Chân Bảo Lộ mấp máy môi, không muốn đi ra: "Phụ thân."
"Nghe lời."
Chân Bảo Lộ gắt gao nắm chặt hai tay, mắt to trắng đen rõ ràng lưu luyến không rời liếc nhìn phụ thân nhà mình, lúc này mới nghe lời đi ra ngoài.
Sau khi Chân Bảo Lộ ra ngoài, Chân Như Tùng nằm xuống, ánh mắt tối đen lạnh lùng nhìn về phía Từ thị.
Từ thị lạnh cả sóng lưng, lúc này mới thì thào nói: "Thiếp thân sai rồi, thiếp thân không nên giận chó đánh mèo Tiểu Lộ, chỉ là...chỉ là lúc ấy thiếp thân lo lắng đến rối trí." Bệnh dịch này sẽ khiến người ta mất mạng, bà không dám tưởng tượng nếu ông cứ như vậy mất đi.
Sắc mặt Chân Như Tùng có chút không được tốt, biểu tình cũng xa cách, trên mặt không còn vẻ nhu tình của trước kia. Mặc dù ông thương tiếc thê tử, nhưng càng đau lòng con gái. Ông nói: "Ta biết rồi." Lúc sau lại không nói gì nữa. Ông rất hiểu rõ loại chuyện này, có nói nhiều hơn nữa cũng không làm nên được gì.
Ông nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài đi."
Từ thị nhìn phu quân lạnh nhạt, trong lòng cũng không từ bỏ. Vừa mới nhìn gương mặt của con gái, bà cũng đau lòng. Chỉ là bà không biết. Vào lúc đó trong đầu bà chỉ có mỗi mình phu quân của mình.
Trong lòng Từ thị cũng hiểu rõ, bà quá để ý phu quân, cho nên mấy năm nay, vì vậy mới tốt với Quỳnh nhi gấp bội, để ông kính trọng mình nhiều hơn, cùng ông trải qua cuộc sống ân ái. Bà yêu người nam nhân này, muốn vì ông sinh con dưỡng cái, nhưng gả vào đây gần mười năm, lại chỉ sinh ra một đứa con gái. Mẹ chồng vốn xem bà như con gái ruột, trong lòng cũng oán bà, ngay cả mẹ ruột của bà cũng vì bà nhiều năm không sinh hạ được con trai, số lần tới phủ Tề Quốc Công đều bớt đi. Mỗi lần nhìn con gái bị phu quân cưng chiều kiêu căng, trong lòng bà không vui chút nào, cũng không ngừng suy nghĩ: Nếu Tiểu Lộ là con trai, thì tốt biết bao nhiêu. Nếu như vậy, bà ở phủ Tề Quốc Công cũng không còn lo lắng.
Hiện giờ cuối cùng đã có con trai, nhưng trong lòng oán con gái, đã thành thói quen. Bà sớm biết rằng đứa nhỏ vô tội, nhưng thói quen này không thay đổi được.
Từ thị vô cùng áy náy, đôi mắt ửng hồng, nhìn phu quân nằm trên giường nhắm mắt không muốn nhìn bà, giơ tay thay ông dịch góc chăn, ôn nhu nói: "Một lát thiếp thân lại đến."
.
Chân Bảo Lộ đi ra Nghi An Cư, đứng ở bên ngoài trong chốc lát, khi không nghe thấy âm thanh tranh cãi của phụ mẫu, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng đưa tay sờ mặt mình, bây giờ vẫn còn đau, mới vừa rồi nàng lo lắng cho phụ thân, không có tâm tư nghĩ đến, giờ yên tĩnh lại thì cảm thấy vô cùng oan ức.
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống. Chân Bảo Lộ giơ tay xoa xoa, lau đi, lại rơi xuống, như thế nào đều lau không hết.
Đi ra Nghi An Cư, Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn thấy trong đình nghỉ mát cách đó không xa có một lão bá mặc áo bào xanh, biết được vị kia là thần y Vân Hạc Tiên sinh do Đại Biểu Ca mời tới.
Cặp mắt to của Chân Bảo Lộ vụt sáng, nhấc làn váy lên chạy đến.
Tuy rằng Vân Hạc Tiên sinh tóc trắng phơ, nhưng tóc bạc mà mặt vẫn hồng hào, khuôn mặt bóng loáng nhẵn nhụi, cực kỳ trẻ tuổi. Bất quá tính tình không được tốt, không thích quan tâm đến người khác.
Đại khái người có bản lĩnh đều có thái độ kiêu kỳ. Chân Bảo Lộ cũng không thích người cao ngạo, nhưng hôm nay vị Vân Hạc Tiên sinh này đã cứu mạng phụ thân của nàng, cho dù thái độ của ông có kém hơn nữa, nàng cũng phải cung kính với ông.
Chân Bảo Lộ thi lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười cung kính, nói: "Đa tạ tiên sinh đã cứu mạng phụ thân của cháu." Tuy khách khí, nhưng không mất phong phạm quý nữ nên có.
Vân Hạc Tiên sinh liếc nhìn tiểu cô nương đối diện nhàn nhạt dò xét, biết nàng là Lục tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, vẫn không có phản ứng, đến khi nhìn thấy một bên mặt sưng đỏ của tiểu cô nương, ánh mắt mới thoáng khựng lại... Vân Hạc Tiên sinh nhíu mi, nhưng cũng không thích lo chuyện bao đồng, thu dọn dược liệu trên bàn đá, không nhanh không chậm nói: "...Không cần cảm tạ."
Quả thực không cần cảm tạ, cũng không phải ông có tấm lòng lương thiện mà tới cứu người.
Nếu không phải tính tình thiếu niên kia quật cường, mặc kệ mưa gió leo lên vách đá, hái xuống Linh Chi trên núi cho ông, thì ông cũng không đáp ứng đi ra chữa bệnh.