Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 58 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Tuy là lời nói thật, nhưng suy cho cùng Chân Bảo Chương là cô nương chưa xuất giá, nói đến loại chuyện này, dù sao vẫn xấu hổ. Hai má nàng nóng rực đỏ bừng, nghĩ tới nam tử tuấn mỹ cao lớn mới vừa rồi, môi cong cong. Chỉ là, nàng cũng có nghe thấy, Tiết Đại công tử đối với hai biểu muội của đại phòng vô cùng tốt.
Chân Bảo Quỳnh đã đính hôn sự, sang năm sẽ xuất giá, như thế... đó là Chân Bảo Lộ.
Nhớ lại lúc nãy Chân Bảo Lộ và Tiết Đại công tử đứng cùng nơi, Chân Bảo Chương thu lại ý cười, trong lòng cực kỳ buồn bực. Lại là Chân Bảo Lộ!
Trình thị hỏi: "Làm sao vậy hả?"
Chân Bảo Chương biết tuổi mình không còn nhỏ, việc hôn sự không thể kéo dài nữa. Lúc trước nàng rất được lão thái thái sủng ái, con đường làm quan của phụ thân trôi chảy, sau khi nàng vào trường nữ học sẽ bàn đến việc hôn sự, tất nhiên không lo gả không đến người trong sạch. Nhưng nháy mắt, nàng sắp tốt nghiệp trường nữ học, mà việc hôn sự vẫn không có tin tức. Lúc này thật vất vả mới nhìn trúng một người, nhưng trong lòng lại chấm Chân Bảo Lộ, tâm cao khí ngạo như Chân Tam cô nương làm sao không bực bội!
Chân Bảo Chương không gạt Trình thị, nắm chặt khăn trong tay nho nhỏ nói thầm: "Thật ra...hắn đối tốt với Lục muội như vậy." Còn chưa có gì đâu, mà giọng điệu đã chua chát rồi.
Đúng nha, nếu tuổi nhỏ hơn, cảm tình giữa biểu huynh muội có nhiều hơn thì cũng không có ai nói gì, nhưng hiện nay Chân Bảo Lộ cũng sắp đến tuổi làm mai. Tiết Đại công tử đối đãi Chân Bảo Lộ tốt như vậy, nếu nói chỉ là cảm tình giữa biểu huynh muội, tuyệt đối sẽ không có người tin.
Trình thị cười cười, chỉ cảm thấy khuê nữ của mình thường ngày rất thông minh, gặp loại chuyện này, đầu óc trái lại trở nên không sáng suốt mấy.
Bà nói: "Thì làm sao? Cho dù hai người bọn họ thật sự có ý, hiện nay không phải còn chưa đính thân sao? Đại bá của con đem khuê nữ trở thành tròng mắt yêu thương, những người tới cửa cầu thân, toàn bộ đều cự tuyệt, giống như trên đời này không ai xứng đôi với khuê nữ bảo bối của ông ta vậy. Chương..." Trình thị kéo Chân Bảo Chương đến chỗ tối, tỉ mỉ đánh giá mặt mày của nàng, cảm thấy con gái mình xinh đẹp như vậy, so với Chân Bảo Lộ ngây ngô kia càng có vẻ kiều mỵ của một cô nương. Trình thị hỏi, "...Con nói cho nương nghe, con có thích Tiết công tử hay không?"
Chân Bảo Chương do dự một lúc, đỏ mặt gật gật đầu. Nam tử cao lớn tuấn mỹ như vậy, nàng làm sao có thể không thích chứ?
Trình thị giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Chân Bảo Chương, trấn an nói: "Vậy là được rồi, con yên tâm, nương sẽ nghĩ biện pháp cho con."
Xưa nay Chân Bảo Chương luôn tin tưởng Trình thị, mấy năm nay, nương và phụ thân ân ái, nàng là con gái đều nhìn thấy rõ, biết về việc của nam nhân, đích xác nương của nàng có biện pháp của mình.
Ngay sau đó biểu tình của Chân Bảo Chương hòa hoãn hơn, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sắc hồng còn chưa tan đi, vẻ xấu hổ cực kỳ động lòng người.
.
Chân Bảo Lộ đi vào, thấy Thượng nhi ngồi trên ghế gỗ con đọc sách. Khuôn mặt của tiểu tử kia trắng noản mượt mà, nhíu mi như một ông cụ non, bộ dáng hết sức chăm chú.
Đến khi nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, mới từ nhảy từ trên ghế xuống, nói: "Tiết biểu ca, Nhị tỷ."
Nghe xem, nào có gọi biểu ca trước rồi mới gọi Nhị tỷ? Chân Bảo Lộ mày cau lại, nhưng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Thượng nhi thích Tiết Nhượng như vậy.
Bất quá -----
Nghĩ đến mới vừa rồi ánh mắt của Chân Bảo Chương nhìn Tiết Nhượng, Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, xem xét hắn. Nhất thời Chân Bảo Lộ cảm khái: Cũng khó trách tâm cao khí ngạo như Chân Bảo Chương, nhìn Đại Biểu Ca nhìn đến không dời mắt nổi.
Trong lòng Chân Bảo Lộ nói thầm: Bộ dạng tốt như vậy, cũng không biết lớn lên thế nào.
Có điều Chân Bảo Lộ cũng biết rõ, Đại Biểu Ca sắp hai mươi rồi, sớm muộn cũng phải thành thân, cho dù hôm nay không có Chân Bảo Chương, ngay mai không biết còn ai vào đây chứ. Nói một cách công bằng, dung mạo của Chân Bảo Chương rất tốt, lại học giỏi, đích xác không tệ, chẳng thế thì đời trước cũng sẽ không trở thành Tĩnh Vương phi được người người hâm mộ. Nếu là... Nếu là Đại Biểu Ca biết Chân Bảo Chương coi trọng hắn, chỉ sợ cũng rất vui mừng?
Hai đứa bé đã được cứu.
Rốt cục Chân Bảo Lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc Vinh nhi và tiểu cô nương Giang gia Giang Mi được Tiết Nhượng ôm ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm khói đen, người cũng bị khói hun cho ngất đi. May mà đưa về phủ lập tức xin mời đại phu, hiện nay Vinh nhi lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bóng sạch sẽ, Từ thị cũng kiểm tra qua, trên người không có thương tổn gì, lại nghe đại phu nói không có gì đáng ngại, trong lòng thấp thỏm mới thả lỏng.
Hôm nay việc này náo động lớn như vậy, tự nhiên lão thái thái cũng bị kinh động.
Lão thái thái ôm cháu trai đau lòng hồi lâu, vừa nghe không có việc gì, vẫn không nhịn được răn dạy Từ thị: "Ngươi làm nương như thế nào? Dưới mí mắt của ngươi cũng để xảy ra chuyện?"
Từ thị cũng bị dọa kinh sợ, làm nương đau lòng cho con cái còn hơn so với người khác, huống chi Từ thị biết sau này mình khó mang thai được nữa, đời này chỉ có mấy đứa con này thôi. Từ thị đỏ mắt, nói với lão thái thái: "Là con dâu không phải, là con dâu không trông Vinh nhi cẩn thận..." Trước mặt lão thái thái, xưa nay Từ thị không biết cãi lại.
Lão thái thái bị tức không phải nhẹ, lập tức cảm thấy được Từ thị quá phiền, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mủm mĩm của Vinh nhi trên giường, thở dài: "May mà đứa nhỏ này phúc lớn mệnh lớn."
Lông mi Vinh nhi run rẩy, lúc sau chậm rãi mở mắt, nhìn lão thái thái trước mặt, đo đỏ đôi mắt yếu ớt nhu nhược hô một tiếng: "Lão tổ tông..." Rồi sau đó mắt to nhanh như chớp xoay xoay, nhìn coi chung quanh, nói với Chân Bảo Lộ đứng ở đầu giường, "Tỷ tỷ..." Giọng điệu cực kì ỷ lại.
Cặp mắt của Chân Bảo Lộ cũng đỏ bừng, thấy Vinh nhi gọi mình, vội nói: "Tỷ tỷ ở đây."
Vài năm nay lão thái thái càng vừa ý Chân Bảo Lộ cháu gái này, lại biết nàng đối với hai đệ đệ rất tốt, cũng biết đứa nhỏ này hiểu chuyện lại thông tuệ. Liền nói với Chân Bảo Lộ: "Ngồi lại đây một chút, ở với Vinh nhi đi."
Chân Bảo Lộ giơ tay xoa xoa mắt, ngồi xuống mép giường, khẽ cười nói với Vinh nhi: "Vinh nhi không sợ, đã không sao, hả?"
Vinh nhi gật đầu "Dạ" một tiếng, khuôn mặt nhỏ mủm mỉm không có vẻ sợ hãi, chỉ hỏi: "Giang muội đâu rồi? Nàng có sao không?"
Chân Bảo Lộ nói: "Đệ yên tâm, Giang muội cũng không có việc gì, Vinh nhi ngoan ngoãn nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa Nhị tỷ dẫn đệ đi tìm Giang muội cùng chơi, có được hay không?" Giang Mi cùng được cứu ra, giống với Vinh nhi, may mắn lông tóc không tổn hao gì.
Vinh nhi cực kỳ thích Giang muội kia, cảm thấy nàng rất thơm rất mềm, nói chuyện yếu ớt, giống con thỏ nhỏ. Bất quá xưa nay Vinh nhi nghe lời Chân Bảo Lộ, lập tức nhu thuận nói: ""Được..." Nghĩ nghĩ, lại nói, "Vậy Tiết biểu ca đâu?"
Tiết Nhượng?
Chân Bảo Lộ nhìn Vinh nhi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, su khi Tiết Nhượng cứu Vinh nhi ra, lòng nàng chỉ lo cho Vinh nhi, căn bản không chú ý đến hắn, thật là...ngay một câu cám ơn đều không có.
Bất quá trước mặt đệ đệ, tự nhiên nàng không thể nói lời không có lương tâm này. Chỉ thay hắn dịch góc chăn, nhìn ra chỗ khác nói: "Đại Biểu Ca cũng không có việc gì." Lúc nói lời này, Chân Bảo Lộ có chút chột dạ ---- thật ra nàng không biết Tiết Nhượng có bị thương hay không.
Nhưng Vinh nhi tin tỷ tỷ, nhu thuận "Ồ" một tiếng, giống như vì tất cả mọi người không có việc gì cho nên yên tâm rồi.
Đợi đến khi Vinh nhi ngoan ngoãn ngủ vào, Chân Bảo Lộ mới chậm chậm đi ra. Chân Như Tùng thấy bộ dáng khuê nữ cau mày, liền nói: "Hôm nay con cũng mệt mỏi, sớm về phòng nghỉ ngơi đi."
Chân Bảo Lộ lắc lắc đầu, nghĩ tới cảnh tượng lúc Tiết Nhượng đi vào cứu người, mới nói với Chân Như Tùng: "Phụ thân..." Nàng có chút áy náy, lẩm bẩm nói, "Con không biết Đại Biểu Ca có bị thương hay không, sáng mai con muốn đi xem hắn."