Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 59 :

Ngày đăng: 22:45 21/04/20


Chân Như Tùng cũng nói: "Đúng vậy. Tiết biểu ca của con đã cứu Vinh nhi, quả là chúng ta nên cảm tạ hắn cho đàng hoàng." Nói đến Tiết Nhượng, trong mắt Chân Như Tùng tràn đầy vui vẻ. Từ ba năm trước Tiết Nhượng mời Vân Hạc Tiên sinh đến chữa khỏi bệnh dịch cho ông, Chân Như Tùng cũng chú ý đến Tiết Nhượng nhiều hơn chút.



Ông nhìn khuê nữ, mặt mày cũng nhu hòa hơn. Trong lòng than thở, bất tri bất giác, khuê nữ của ông đã trưởng thành là một đại cô nương rồi.



Chân Bảo Lộ gật đầu nói: "Dạ, sáng mai con sẽ đi ngay." Nàng muốn mang một ít thức ăn cho Tiết Nhượng, nhưng này lại nhớ tới, thậm chí ngay cả khẩu vị của hắn nàng đều không biết. Chân Bảo Lộ vốn là người vô tâm, đời trước đã là như thế, ngay cả hai đệ đệ cũng không quan tâm. Tuy có kinh nghiệm hai đời, nhưng tính tình không phải nói đổi là đổi, nàng chỉ là người bình thường, cố gắng tận khả năng làm tốt, không thể lập tức trở nên hoàn mỹ.



Chân Như Tùng giơ tay vuốt đầu khuê nữ, nói: "Được rồi, con về phòng đi, ta đi xem nương của con."



Chân Bảo Lộ đáp dạ, liền trở về U U Hiên của mình.



Trong phòng Từ thị vẫn canh giữ bên giường Vinh nhi, hai mắt còn đỏ hồng như cũ. Lúc này xiêm y của Từ thị đã sạch sẽ búi tóc chỉnh tề, nhưng mới vừa rồi lúc ôm Vinh nhi trở lại, tóc tai nghiêng lệch xiêm y hỗn độn, chật vật không sao tả được. Chân Như Tùng chậm rãi đi vào, thấy bộ dáng này của thê tử, biết bà đang tự trách.



Từ thị nhìn con trai trắng trẻo mập mạp trên giường, đến khi nhận thấy có người đưa tay khoát lên vai bà, mới xoay người lại: "Quốc Công gia..." Ra vẻ muốn đứng lên.



Chân Như Tùng nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, Vinh nhi không có việc gì, ngươi cũng trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi."



Từ thị tự trách nói: "Nhưng hôm nay là lỗi của thiếp thân, nếu không phải thiếp thân gặp Giang phu nhân, cũng sẽ không lơ là Vinh nhi..."



Sao Chân Như Tùng không biết, Giang phu nhân là tỷ muội tốt nhất của thê tử ông, mười mấy năm không gặp, hôm nay gặp lại khó tránh khỏi vui mừng.



Ông mấp máy môi muốn nói chút lời an ủi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ có thản nhiên nói: "Không có việc gì rồi."



Từ thị nguyên tưởng rằng ông sẽ an ủi vài câu, thì nghe ông nói mấy chữ kia rồi không nói gì nữa, đôi mắt xinh đẹp liền ảm đạm xuống.



.



Ngày kế Chân Bảo Lộ đến phủ An Quốc Công gặp Tiết Nhượng. Chân Bảo Quỳnh lo lắng không yên để một mình muội muội đi, nên muốn đi cùng nàng, chỉ là Chân Bảo Lộ nghĩ tới mấy ngày nay tỷ tỷ không tiện, nên nói hết lời khuyên nàng ta ở trong phủ đợi. Dù sao nàng chỉ đến phủ An Quốc Công thôi, không có gì phải lo lắng.



Về phần khác, Chân Bảo Lộ không biết khẩu vị của Tiết Nhượng, nên theo khẩu vị bản thân chuẩn bị một chút điểm tâm. Bên người Tiết Nhượng không có người chiếu cố, mà hắn đối với bản thân cũng không để tâm. Tính tình nam nhân đều là như vậy, dù cho cẩn thận như thế nào, trong việc tự chăm sóc mình, luôn là qua loa đại khái, có việc gì cũng không coi đó là vấn đề. Nghĩ đến như vậy, nếu sớm cưới một người thê tử, thì tốt rồi.



Hôm nay Hương Hàn đi cùng Chân Bảo Lộ, trên xe ngựa, nàng ta nhìn tiểu thư nhà mình nói: "Tiểu thư, hôm qua người ngủ không được ngon giấc, nếu không nghỉ một lát trước đi."



Chân Bảo Lộ nói không cần, giơ tay vén mành lên nhìn. Tiểu cô nương thường ngày hoạt bát tươi đẹp, lúc này nhàn nhạt nhíu mi, cả người giống như phủ một tầng sương mù mỏng nhạt, tăng thêm vài phần u buồn. Nhưng tiểu cô nương cùng tuổi như Chân Bảo Lộ, vốn nên là tuổi không cần quan tâm, mỗi ngày có ưu sầu, bất quá là vì sáng mai mặc xiêm y gì mang trang sức gì.



Nàng hạ mành xuống, đột nhiên hỏi Hương Hàn: "Ngươi cảm thấy Đại Biểu Ca đối với ta rất tốt sao?"



Hương Hàn nhìn tiểu thư nhà mình, thấy cặp mắt xinh đẹp trong suốt ngập nước của tiểu thư, đang nhàn nhạt nhìn mình, cả người nàng có chút ngớ ra thẫn thờ.



Hương Hàn không hoạt bát như Hương Đào, làm việc cũng trầm ổn hơn, không vội trả lời, suy nghĩ mới lên tiếng: "Xưa nay tụi nô tỳ đều  thấy rõ Tiết công tử đối với tiểu thư rất tốt. Cho dù tiểu thư chỉ xem Tiết công tử giống như ca ca ruột."



Đúng vậy a. Giống như ca ca ruột. Chân Bảo Lộ thầm nghĩ.
Chi lan ngọc thụ, thanh phong nhã nguyệt, chính là như vậy.



Chân Bảo Lộ mở cuốn binh thư ra, nói với Tiết Nhượng: "Nếu tay của Đại Biểu Ca bất tiện, ta có thể thay huynh đọc, có được hay không?" Nàng là người biết sai nên sửa, hiểu được bồi thường, Tiết Nhượng vì cứu đệ đệ của nàng mà bị thương, nếu nàng không làm chút gì, trong lòng sẽ thấy không yên tâm.



Tiết Nhượng nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của tiểu cô nương bên giường, liền nói: "Được, vậy thì làm phiền Lộ biểu muội."



Chân Bảo Lộ cười cười, nói không khách khí, lúc này lật ra một trang đọc.



"Binh giả, quỷ đạo dã. Có thể mà tỏ ra không thể, dùng mà tỏ ra không cần, gần mà tỏ ra xa, xa mà tỏ ra gần. Lợi ích mà cám dỗ, loạn mà thủ, thực mà phòng bị, cường mà phòng tránh, giận mà ngăn trở, hen mọn mà kiêu căng, ẩn mà lao, gần mà xa..."



Bánh xốp hoa mai trong tay đã ăn hết.



Tiết Nhượng thoáng giương mắt, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, miệng nhỏ phấn hồng khi đóng khi mở, rũ mi mắt đọc binh thư. Nàng có giọng nói trong veo, đọc binh thư vô vị buồn tẻ như vậy, cũng rất êm ái mềm mại, giống như một ca khúc du dương kéo dài.



Tiết Nhượng lẳng lặng ngắm nàng, lúc nàng học bài rất hay nhúc nhích, vừa lúc hôm nay mang cặp khuyên tai tơ vàng treo châu, cũng lắc lư theo nàng, rung động mấy cái, thật chói lọi, cực kì óng ánh. Nhưng không bằng đôi mắt nàng.



Ánh mắt tới lui lưu luyến ở vành tai và gương mặt của nàng, sau đó ma xui quỷ khiến rơi vào vạt áo của nàng, bím tóc tinh tế buông thỏng trước ngực, dây buộc đính châu ở đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa, lúc thì rơi vào gò núi tròn trịa, lúc thì rơi vào giữa khe cốc sâu thẩm... Ánh mắt Tiết Nhượng trầm xuống, lặng lẽ chuyển mắt đi, quay mặt về hướng khác, thoáng vén chăn gấm chỗ hai chân, che kín chỗ này lại, để ngừa bị nàng phát hiện.



Thanh âm say nồng của tiểu cô nương còn tại bên tai, hai người ngồi gần nhau, có thể ngửi được rõ ràng hương thơm trên người nàng.



"Lộ biểu muội." Bỗng nhiên hắn lên tiếng.



Vốn Chân Bảo Lộ đang cảm thấy binh thư thật buồn tẻ, bất quá hắn thích nghe, nàng mới đọc, lúc này bỗng nhiên nghe hắn kêu, nàng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Đại Biểu Ca?"



Tiết Nhượng từ tốn nói: "Ta có chút khát, Lộ biểu muội có thể rót ly nước cho ta không?"



Lúc này Chân Bảo Lộ mới nghĩ đến, ăn điểm tâm, nhất định sẽ khát nước, lập tức đặt binh thư trong tay xuống, nói: "Ừm, để ta đi rót cho huynh."



Nàng đi đến bàn vuông chân cong khắc hình đóa sen bên cửa sổ, cầm lấy ly sứ trắng rót nước, rồi một lần nữa đến bên giường, cầm ly đưa tới. 



Tiết Nhượng nhìn bàn tay nhỏ tuyết trắng trước mặt, dừng một chút, mới nhận lấy cái ly, uống.



Chân Bảo Lộ chỉnh lại làn váy rồi lại ngồi xuống, thấy hắn uống nước, cổ họng kịch liệt chuyển động, nghĩ rằng bánh xốp hoa mai quả thật rất khô khan. Hắn rũ mi mắt, lông mi đen dày giống như hai cánh quạt, xinh đẹp khiến người ghen tị.



"Đại Biểu Ca." Bỗng nhiên nàng kêu hắn.



Tiết Nhượng chính đang uống nước, nghe nàng gọi, mới nghiêng đầu nhìn nàng, môi mỏng hé mở nói: "Làm sao vậy?"



Chân Bảo Lộ nhìn gương mặt đẹp trai của nam tử trước mặt, do dự một lúc, một đôi mắt to nhìn vào mặt hắn, chậm rãi mở miệng hỏi: "Huynh...có phải yêu thích ta hay không?"