Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 75 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Tiết Nhượng nhếch môi mỏng thoáng mở ra, mặt mày sạch sẽ, khuôn mặt đẹp trai cực kì thản nhiên, nói: "Ta tới thăm muội một chút."



Chân Bảo Lộ thấy hắn đã đổi một bộ xiêm y màu thiên thanh mới tinh, có lẽ cũng đã thu xếp thật tốt một lúc rồi. Nhưng nếu muốn đến xem nàng, vì sao không quang minh chính đại tiến vào, mà lại lén lén lút lút như vậy, ngay sau khi phụ thân nàng vừa đi khỏi. Chân Bảo Lộ nhíu mi, hỏi: "Huynh vào bằng cách nào vậy?"



Sau khi nàng gặp chuyện không may, phụ thân liền phái thêm gấp ba nhân thủ trông coi nàng, nếu như vậy, Tiết Nhượng còn có thể thoải mái hào phóng tiến vào, vậy tình cảnh của nàng đúng là có chút nguy hiểm.



Tiết Nhượng biết băn khoăn của nàng, an ủi nói: "Ta mới vừa xem qua, nhiều người ngoài cửa lắm, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu, muội cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."



Nàng trợn mắt nhìn hắn: "Ta hỏi huynh đó."



Hắn có chút xấu hổ, vốn muốn trễ hơn mới qua đây, nhưng lại sợ trễ quá sẽ dọa nàng sợ, lúc này mới đánh bạo tới ban ngày. Hắn cũng muốn quang minh chính đại tiến vào, nhưng hôm nay hắn mới vừa xin cưới, nếu ở trong lúc mấu chốt này trong mong sang đây xem nàng, đối với dượng hắn sẽ trở thành một người lỗ mảng vội vàng xao động.



Hắn thay nàng dịch dịch góc chăn, nói: "Muội yên tâm, ta sẽ không bị phát hiện."



Chân Bảo Lộ chẳng muốn hỏi nhiều nữa, thật ra lúc này, hắn nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Vậy mà hắn lại chạy tới gặp nàng.



Trong lòng Chân Bảo Lộ mềm nhũn, tạm thời không đi so đo với hành động vô lễ của hắn nữa, chỉ nói: "Lần sau đừng như vậy." Hắn có bản lãnh lớn, nhưng một lần không bị phát hiện, nếu là nhiều lần thì sao, khó tránh khỏi sẽ không bị bắt đến.



Nàng không trách hắn, đương nhiên hắn gật đầu nói tốt. Chỉ là đôi mắt đen kịt lẳng lặng nhìn nàng, như thế nào đều không thể chuyển đi, lần ở sơn động này, quan hệ của hai người giống như càng gần hơn. Hắn cũng có chút ý thức được điểm này, cho nên mới dám vụng trộm tiến vào.



Hiện tại nàng chỉ nói lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, hắn rất vui vẻ, bất quá cũng chưa quên chuyện đứng đắn, nói ngay vào điểm chính: "Chuyện tình hôm qua, muội nói với ta một chút xem."



Lúc này Chân Bảo Lộ mới nhận ra, hắn qua đây, là vì hỏi nàng cái này. Hôm qua tuy là hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng một chữ hắn cũng không hỏi, hiện giờ bình an rồi, hắn mới hỏi tới.



Trong lòng Chân Bảo Lộ rất cảm động, nghĩ đến mới trước đây nàng cùng tiểu cô nương khác cãi nhau, mặc dù nàng cường thế, khiến người ta phải khóc, nhưng lần nào nghe đối phương nói muốn trở về tìm ca ca để giáo huấn nàng, trong lòng nàng kỳ thật rất là hâm mộ. Nàng cũng muốn mềm mại yếu ớt, khóc nhè liền có ca ca sủng ái nàng, thay nàng dạy dỗ người khác, nhưng nàng không có. Hiện nay những lời này của Tiết Nhượng, giống như muội muội bị ủy khuất, ca ca muốn đi dạy dỗ người đó vậy.



Chân Bảo Lộ cực kì hưởng thụ, rất thích hắn che chở mình như vậy, cong môi nói: "Ta nói với phụ thân rồi, phụ thân sẽ tra rõ ràng." Tiết Nhượng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng, việc này, nàng thật sự không muốn hắn tham gia vào.



Nàng nói xong, thấy hắn im lặng nhìn chằm chằm mình, nàng không biết mình nói sai ở đâu rồi, thử kêu một tiếng, "Đại Biểu Ca?"



Tiết Nhượng lẳng lặng nhìn nàng, âm sắc trầm thấp nói: "Tiểu Lộ, cha muội là cha muội, ta không phải, không giống."




Minh Vi nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, nói: "Tiểu Lộ, chúng ta lên xe đi." Cô nương xuất thân tướng môn thế gia, mặc dù mảnh mai, tính tình so với những cô nương khác thì chính trực hơn, trong lòng cũng không thích hành vi của Chân Bảo Chương.



Chân Bảo Lộ gật đầu, cứ thế cùng Minh Vi lên xe ngựa.



Đường núi sớm đã được quét sạch, nhưng tóm lại tuyết rơi, xe ngựa chạy đều đặc biệt cẩn thận, sợ gây ra rủi ro. Người ngồi trong xe ngựa, một người so với một người đều cao quý hơn, hơi có chút sai lầm, ai cũng không gánh nổi.



Chân Bảo Lộ chợp mắt một chút, đến khi đi được tới giữa sườn núi, xe ngựa lắc lư một hồi, bỗng nhiên ngừng lại.



Chân Bảo Lộ không để ý, thiếu chút nữa đụng vào thành xe, may mà có Minh Vi tay mắt lanh lẹ kéo nàng vào người.



Chờ xe ngựa ổn định lại, Minh Vi mới nói với nha hoàn: "Ngươi đi nhìn thử xem, đằng trước xảy ra chuyện gì rồi?"



Nha hoàn đáp ứng, liền xuống xe ngựa đi đến trước nhìn nhìn.



Minh Vi nhìn về phía Chân Bảo Lộ bên cạnh, thân thiết hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"



Chân Bảo Lộ lắc đầu, mỉm cười nói: "Muội không sao, cám ơn nhị tẩu."



Lúc sau liền thấy nha hoàn kia khuôn mặt trắng nhợt chạy tới, hốt ha hốt hoảng nói: "Thưa phu nhân, là... xe ngựa của Phúc An huyện chủ bị ngã xuống sườn núi!"



Chân Bảo Lộ vừa nghe, lập tức nghĩ tới điều gì, nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Địa vị Thẩm Trầm Ngư là huyện chủ cao quý, được Tuyên Hòa đế yêu thương, người đánh xe khẳng định cũng vạn phần cẩn thận, bên cạnh lại có thị vệ bảo hộ đi theo, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế?



Lại nói xe ngựa của Phúc An huyện chủ xảy ra loại chuyện này, Tuyên Hòa đế không nhịn được bước xuống ngự liễn đi xem. Mắt mở trừng trừng nhìn chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia rơi xuống, Tuyên Hòa đế đau lòng và lo lắng, vội vàng nói: "Còn không mau xuống cứu Phúc An huyện chủ lên!"



May mà sườn núi không cao lắm, thị vệ đi theo lĩnh mệnh ào ào chạy xuống.



Thời điểm sắp đến bên dưới, lại không biết là người nào bỗng nhiên la một câu: "Mọi người đừng xuống nữa!"



Bước chân thị vệ khựng lại, giương mắt nhìn lên. Lúc này mới phát hiện, đáy dốc núi này vậy mà có một con gấu đen to hung ác.