Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 76 :
Ngày đăng: 22:46 21/04/20
Ngày ấy những công tử và quý nữ thế gia đi núi Ngọc Phong săn bắn, sợ là đời này đều không quên được tiếng kêu thê thảm của Phúc An huyện chủ lúc đó.
Nói đến thì vận khí của Phúc An huyện chủ cũng thật quá kém, cả người lẫn ngựa không duyên không cớ ngã xuống không nói, còn gặp được gấu to đen hiếm thấy trong núi sâu. Gấu đen này thân hình cao lớn vạm vỡ, nghe nói là đang bị thương, nên dễ dàng nổi giận nhất, nhìn thấy Phúc An huyện chủ bò ra từ bên trong xe ngựa liền nhào tới. Tuy nói cuối cùng nhóm thị vệ hợp lực lại cứu được Phúc An huyện chủ ra, nhưng trên người Phúc An huyện chủ bị cắn thương vài chỗ, máu thịt be bét chật vật không chịu nổi.
Trong đó bị thương nghiêm trọng nhất chính là cặp chân kia, ngay cả ngự y trong cung đều phải bó tay, sợ là cả đời cũng không thể đứng lên. Mà khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ của Phúc An huyện chủ cũng bị móng vuốt của gấu đen cào trúng, móng vuốt sắc bén vô cùng, cho dù có thuốc cao tốt, cũng khó có thể hoàn toàn khôi phục dung nhan.
Lúc ấy xe ngựa phủ Tề Quốc Công ở phía sau, Chân Bảo Lộ chỉ mơ hồ nghe được một chút động tĩnh, vẫn chưa thấy thảm trạng của Thẩm Trầm Ngư. Nhưng chỉ nghe những âm thanh đó, đã đủ khiến đến nay mỗi khi nàng nhớ tới cũng phải kinh hãi một hồi.
Người ngoài chỉ cảm thấy là ngoài ý muốn, nhưng Chân Bảo Lộ có chút cảm giác, biết đại khái không phải là chuyện ngoài ý muốn. Lúc trước nếu thật là Thẩm Trầm Ngư muốn đẩy nàng vào chỗ chết, cho dù nàng may mắn nhặt về cái mạng nhỏ, có chứng cớ vô cùng xác thực để Tuyên Hòa đế phân xử, nhưng lấy sự yêu thương của Tuyên Hòa đế đối với Thẩm Trầm Ngư, cũng chỉ sẽ áp xuống chuyện này. Hơn nữa dù biết rõ rằng, Tuyên Hòa đế che chở Thẩm Trầm Ngư, sợ là đối với phủ Tề Quốc Công bọn họ cũng không có lợi. Cho nên nàng không có khả năng bắt Thẩm Trầm Ngư làm gì.
Nhưng lúc này Thẩm Trầm Ngư phát sinh chuyện "ngoài ý muốn", dù nàng ta biết có người muốn trả thù nàng ta, cũng có miệng mà khó trả lời. Bằng không thì chính là nàng ta thừa nhận là nàng ta đã hại nàng.
Nếu thật sự như thế, Chân Bảo Lộ đối với một người muốn hại mình, là tuyệt đối không có nửa phần đồng tình.
Chuyện của Chân Bảo Lộ, Chân Như Tùng vẫn chưa cho người phủ Tề Quốc Công biết, đợi Chân Bảo Lộ trở về, Từ thị và Chân Bảo Quỳnh thấy bộ dáng nàng tiều tụy mảnh mai như vậy, rồi biết được chuyện gì xảy ra. Lúc này Chân Bảo Quỳnh liền đỏ mắt lên, hối hận nói: "Ta nên đi cùng muội muội."
Chân Bảo Lộ mỉm cười nói: "Xem tỷ tỷ nói kìa, muội đây đại nạn không chết cuối đời tất có hạnh phúc, tỷ tỷ không cần lo lắng, muội đã khỏe rồi." Tuy nói khỏe rồi, nhưng chiếc cằm nhọn hoắt cùng mắt to ngập nước, chỉ nhìn thấy cũng làm người ta đau lòng.
Từ thị đau lòng lo lắng, nhưng càng nghĩ tới đó là thanh danh của khuê nữ.
Khi còn bé nữ nhi này không hiểu chuyện, hiện giờ mới thật vất vả trở nên nhu thuận, không chỉ có biểu hiện xuất sắc ở trường nữ học, mà còn rất được lão thái thái ưu thích. Mắt thấy khuê nữ sắp đến tuổi mai mối, người đến cầu thân cũng sắp đạp ngã cửa, đang nghĩ tới lựa chọn chọn lựa cho thật tốt, không ngờ lại xảy ra loại sự cố này.
Đến khi Từ thị theo Chân Như Tùng về phòng, lúc chăm sóc ông thay y phục, mới nói: "Phu quân, bên phủ An Quốc Công kia có tỏ ý gì không?" Tỏ ý này, hiển nhiên chỉ việc hôn sự.
Theo Từ thị, nếu Tiết Nhượng đã cứu khuê nữ của bà, hai người nên nhanh chóng đính thân mới đúng. Như thế, tự nhiên sẽ không có người bàn tán này nọ. Hơn nữa bộ dạng và phẩm hạnh mọi thứ của Tiết Nhượng đều xuất sắc, quan hệ với khuê nữ cùng bà lại tốt, tuy nói kế mẫu Vương thị có hơi khó xử, nhưng bên trên còn có Tiết lão thái thái, cho dù khuê nữ của bà gả đi, cũng sẽ không bị nhiều ủy khuất.
Đã thế, lão thái thái cũng vui vẻ đáp ứng mối hôn sự này.
Mà bên U U Hiên, Chân Bảo Lộ nghe nói phủ An Quốc Công mời Trần lão thái phi phủ Thụy vương tới cầu hôn, cũng giật cả mình, không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Hơn nữa Trần lão thái phi tới cửa cầu thân, xem như đã cho mặt mũi cực lớn rồi.
Trong lòng nàng vẫn lo lắng, nghĩ: Không biết lão tổ tông có đáp ứng hay không. Nếu cự tuyệt giống phụ thân nàng vậy thì...
Chân Bảo Lộ nhíu mi, biết lấy thành ý của Tiết Nhượng, cho dù lần này bị cự tuyệt, sẽ lại đến nữa. Nhưng nàng cảm thấy, nếu bản thân mình quyết định muốn gả cho hắn, việc hôn sự vẫn nên thuận thuận lợi lợi thì tốt hơn.
Mới đầu Chân Bảo Lộ ngồi trong phòng, sau đó đi đến trong viện, lúc sau bước chân xê dịch, không tự chủ được đi đến phòng khách.
Đợi cho nàng nhìn thấy lão thái thái tiễn khách, xa xa nhìn thấy bóng dáng lão phu nhân tươi cười hòa ái kia, nhãn tình liền sáng lên, thầm nghĩ: Đây là Trần lão thái phi đến cầu thân?
Trần lão thái phi cười đến vui vẻ như vậy, thế thì việc hôn sự đã thành rồi sao? Chân Bảo Lộ mím môi cười cười, nhưng lại nghĩ, Trần lão thái phi đức cao vọng trọng, cho dù không thành, tất nhiên cũng hòa ái ân cần tươi cười đấy chứ.
Chân Bảo Lộ khẩn trương nắm chặt tay, lòng bàn tay đều toát mồ hôi, đến khi xoay người, nhìn thấy phụ thân đứng phía sau đang mỉm cười ôn hòa, gương mặt bỗng nóng lên, thẹn thùng ngẩng đầu, ngọt ngào gọi: "Phụ thân!"
Trong lòng Chân Như Tùng, Chân Bảo Lộ vĩnh viễn là một đứa bé không lớn, lúc này thấy nữ nhi dịu dàng đứng dưới tàng cây, gương mặt đỏ ửng, có dáng vẻ của một cô nương, cũng không thể không cảm khái một câu: Con gái lớn thật rồi.
Bởi vậy, ông nữa là vừa lòng Tiết Nhượng, cũng nhịn không được nữa sinh ra một chút địch ý với Tiết Nhượng, thầm nghĩ: Khuê nữ xinh đẹp nhu thuận như vậy, thật vất vả mới nuôi lớn, liền muốn tiện nghi cho tiểu tử thối nhà người ta rồi.
Chân Như Tùng nói: "Ngày sau nếu Tiết biểu ca dám khi dễ con, phụ thân nhất định sẽ không tha cho hắn."
Hai gò má Chân Bảo Lộ như bị phỏng, tự nhiên hiểu hôn sự này thành rồi, lập tức lầm bầm một câu: "Hắn mới không dám."