Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 79 :
Ngày đăng: 22:46 21/04/20
Chân Bảo Lộ nói xong liền hối hận, lại thấy bộ dáng Tiết Nhượng ngu ngơ, càng thấy tức cười, mây hồng đầy trời, mắt to long lanh hung hăng trợn lên nhìn hắn: "Không muốn thì thôi."
Gương mặt nàng nóng đến ửng đỏ, cuối cùng vẫn thẹn thùng, làm bộ muốn đứng dậy đi xuống. Lúc này Tiết Nhượng mới phản ứng được, một phen nắm lấy tay nàng. Chân Bảo Lộ không nhìn hắn, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay to của hắn đang nắm tay mình, khe khẽ nói, "Ta phải trở về rồi."
Tiết Nhượng nói: "Ta đưa nàng."
Chân Bảo Lộ khẽ ừ, nhưng không quan tâm tới hắn. Tường hơi cao, hắn đứng dậy đỡ nàng, chuẩn bị cõng nàng xuống. Bất quá lúc này Chân Bảo Lộ lại không để cho hắn cõng, giận dỗi nói: "Tự ta có thể xuống."
Mi mày Tiết Nhượng hàm chứa ý cười ôn hòa, buông tay nàng ra, tự mình dễ dàng nhảy xuống, rồi sau đó đứng phía dưới, ngửa đầu nhìn nàng.
Trong lòng Chân Bảo Lộ càng thêm buồn bực, thầm nghĩ: Hắn nghe lời như vậy làm gì? Cũng không phải Chân Bảo Lộ không có cách xuống, chỉ là nếu muốn xuống, tư thế kia khó tránh khỏi bất nhã. Nàng là một cô nương, tự mình làm cũng không thèm để ý những thứ này, nhưng nàng không muốn ngay trước mặt Tiết Nhượng xuống một cách chật vật như vậy.
Chân Bảo Lộ cực kỳ buồn bực, thì thấy nam tử tuấn mỹ phía dưới dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, từ từ dang hai tay ra.
Hiển nhiên nàng biết.
Chân Bảo Lộ e sợ đứng ở đầu tường, nếu mới vừa rồi có một chút nho nhỏ bất mãn, lúc này cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn giang cánh tay về phía nàng, không vui trong lòng lập tức tiêu tán. Coi như hắn còn chưa ngốc lắm. Nàng mấp máy môi, khóe miệng thoáng nhếch lên, cũng không lèo nhèo nữa, nhấc váy lên nhe răng cười, dáng người nhẹ nhàng nhảy xuống.
Cánh tay mạnh mẽ vững vàng đón nàng, gắt gao ôm vào trong ngực.
Ngay cả một chút sợ hãi Chân Bảo Lộ đều không có, bởi vì nàng biết hắn nhất định sẽ tiếp được nàng. Nàng vòng quanh cổ hắn, nghe hơi thở đều đều của hắn, mới vươn đầu ngón tay chọc chọc ngực hắn, nhắc nhở: "Chàng nhanh thả ta xuống."
Người này, ôm nghiện rồi.
Tiết Nhượng cúi đầu nhìn nàng, ngoại trừ cười ngây ngô vẫn lại là cười ngây ngô. Hắn nghĩ tới lúc nãy nàng đứng ở mái tường cao cao, váy áo tung bay, phía sau là pháo hoa sáng rực, tiểu cô nương duyên dáng mảnh khảnh, mặt mày như hoa đào, xinh đẹp đến không thể tả.
Điều này làm cho hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng đứng trước mặt hắn như vậy, xinh đẹp, mặt mày linh động, giống như tiên tử hạ trần.
Trong lòng Song Thụy than công tử thật si tình, nhưng Chân Lục cô nương đã đính hôn, liền nói: "Đại công tử, thân mình người còn chưa khỏe, ở đây gió lớn, tốt hơn nên theo tiểu nhân đi xuống đi."
Từ Thừa Lãng ngoảnh mặt làm ngơ, dáng người cao gầy đứng ở đó, run rẩy trong gió lạnh, thẳng tắp lại quật cường.
Qua hết năm, phủ Tề Quốc Công liền muốn chuẩn bị chuyện xuất giá cho Chân Bảo Chương cùng Chân Bảo Quỳnh. Thời gian hai tiểu thư xuất giá gần nhau, đương nhiên muốn chuẩn bị nhiều hơn. Chân Bảo Lộ còn chưa thoát ra khỏi không khí ăn tết náo nhiệt vui mừng, thấy Từ thị nói với tỷ tỷ chuyện sau khi gả đi, liền cảm thấy thương cảm.
Chân Bảo Lộ cũng không tiện đi quấy rầy, chỉ chơi cùng hai đệ đệ.
Mùng tám, tiểu cô nương Giang Mi của Giang phủ thuận đường tới phủ Tề Quốc Công, tìm Thượng nhi và Vinh nhi chơi cùng. Tiểu cô nương qua năm mới tròn năm tuổi, chải kiểu tóc trái đào cài trâm hoa, áo váy màu đỏ làm nổi bật tiểu cô nương phấn nộn. Tiểu Giang Mi vừa đến, Thượng nhi và Vinh nhi liền theo sát chạy tới chơi cùng nàng. Hiện giờ Chân Bảo Lộ mới phát giác được, tính cách hai đệ đệ cũng không phải hoàn toàn bất đồng, ít nhất với điều này thì không khác nhau.
Chân Bảo Lộ rảnh rổi, có ý đi Thọ Ân Đường thăm lão thái thái, mới vừa đi tới bên ngoài, thì nghe tiếng Nhị thẩm khóc sướt mướt, còn có tiếng lão thái thái quát lớn.
Chân Bảo Lộ lẳng lặng đứng bên ngoài, thức thời rời đi.
Đến tối, Chân Bảo Lộ theo mẫu thân đi nói chuyện phiếm với Tam thẩm mới biết chuyện gì xảy ra. Tiết thị cười cười nói: "Xem nhị tẩu đi, chẳng qua Chương nhi vào cửa làm thiếp thôi, nàng ta lại có thể tỏ vẻ như vậy? Cả chuyện xuất giá cũng đòi so với Quỳnh nhi, hiện tại còn hay, Tĩnh Vương lập tức liền sẽ đi ra biên quan..."
Chân Bảo Lộ đang ngồi ở một bên ăn điểm tâm, nghe Tiết thị nói, vội vàng giương mắt hỏi: "Vậy việc hôn sự của Tam tỷ tỷ làm sao bây giờ?"
Tiết thị nhìn nàng một cái, nói: "Còn có thể làm sao? Mấy ngày nữa Tĩnh Vương sẽ xuất phát, nơi nào có thời gian cưới nàng, chỉ có thể sai một cái kiệu nhỏ nâng nàng ta qua thôi, còn phải thay Tĩnh Vương sửa soạn hành lý, dù sao cũng chỉ là một thiếp thất, đòi phô trương gì nữa chứ."
Chân Bảo Lộ nghe xong, bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ khó trách Nhị thẩm khóc sướt mướt. Chân Bảo Chương là hòn ngọc quý trên tay của bà, vốn đã nói rồi, mặc dù là Trắc phi, nên phô trương đều sẽ có. Hiện giờ thì ngược lại, chỉ có thể chuẩn bị vội vàng nâng người đi qua. Cô nương lập gia đình cả đời cứ như vậy thôi, đích thật là ủy khuất.
Chân Bảo Lộ không quan tâm chuyện của Chân Bảo Chương, chỉ tùy tiện hỏi một chút, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng cũng có chút ngột ngạt, phảng phất có sự tình gì muốn phát sinh.
Mà ngày kế, Chân Bảo Lộ lại nghe nói một sự kiện, Từ Thừa Lãng lập tức sẽ thành thân cùng Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư.