Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 80 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Lại nói ở phủ Trường Trữ Hầu, Trang thị nhìn Từ Thừa Lãng trước mặt, nghiêm nghị quát lớn: "Thừa Lãng, làm sao con lại hồ đồ như vậy!"



Từ Thừa Lãng là một tài năng xuất sắc. Nam tử trẻ tuổi, lúc này mặc cẩm bào cổ tròn màu trúc xanh, búi tóc đen cài mũ bạch ngọc khảm hình trúc, mi thanh mục tú, phong thái thanh nhã. Dáng vẻ trưởng thành, thường ngày mặt mày nhu hòa, mang theo ý cười, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, không biết là người trong lòng của bao nhiêu cô nương ở Hoàng Thành.



Nhưng hiện nay mới bệnh nặng dậy, thân hình so với lúc trước suy nhược hơn, sắc mặt cũng gầy yếu. Đặc biệt là giữa lông mày, không còn sự ôn hòa, lại giống như trở nên chín chắn nội liễm chỉ qua một đêm.



Con trai như vậy, từng là hy vọng duy nhất của Trang thị.



Trang thị cảm thấy đứa con trai này mọi thứ đều tốt, chỉ là quá mềm lòng quá thiện tâm, đối với người nào cũng tốt. Mà người làm mẫu thân, thấy tính tình nhi tử đại biến, càng không khống chế được nổi đau lòng.



Trang thị cũng xem như là người quả quyết cứng cỏi, những năm gần đây, bấm bụng chịu phục tùng, trước mặt Từ lão thái thái làm một con dâu tốt, bây giờ biết được việc này, cũng nhịn không được nữa mà đỏ mắt, phút chốc rơi lệ nói: "Sớm biết như vậy, lúc trước ta nên thành toàn cho con..." Theo Trang thị, tùy tiện cưới vị cô nương nào, cũng thực tốt hơn nhiều so với Thẩm Trầm Ngư bị gãy chân lại còn hủy dung.



Tuy bà không vừa lòng Chân Bảo Lộ, nhưng không thể phủ nhận tiểu cô nương này lanh lợi thông tuệ, khiến người yêu thích, vài năm nay lại càng trở nên hiểu chuyện. Hai người cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, nếu đính thân, người hai nhà cũng thân càng thêm thân. Bà không cần chọn nữa.



Sắc môi Từ Thừa Lãng có chút tái nhợt, mở miệng nói: "Mẫu thân, đây là con trai tự nguyện."



Trang thị lại càng buồn bực, tức giận đến thở gấp, giọng run rẩy nói: "Mặc dù con tự nguyện, vì sao không thương lượng với phụ mẫu? Đây là việc hôn sự của con, Thẩm Trầm Ngư không phải người bình thường, sau khi kết hôn, đời này nàng đều sẽ là thê tử của con, ngày sau cho dù có hối hận cũng không kịp..."



Thân phận Thẩm Trầm Ngư tôn quý thì như thế nào, biến thành dáng vẻ ấy, nơi nào còn có thể tìm được một phu quân ưng ý? Người khác tránh cũng không kịp, nhi tử ngốc của bà thì ngược lại, tự mình đưa đến cửa.



Sắc mặt Từ Thừa Lãng hơi biến, lúc sau con mắt rõ ràng, gằn từng chữ: "Mẫu thân, đây không phải điều người vẫn hy vọng sao?" Hắn mỉm cười, thái độ dịu ngoan nói, "Lúc trước con trai bất hiếu, khiến người tức giận. Hiện giờ con trai nghĩ thông rồi, đã 19 tuổi, là nên cưới vợ."



Trang thị hối hận không kịp: "Đúng, là lỗi của ta..." Bà vội vàng tiến lên cầm tay Từ Thừa Lãng, gấp gáp nói, "Thừa dịp việc hôn sự còn chưa chính thức định ra, chúng ta nghĩ biện pháp đi, hả?"



Từ Thừa Lãng nói: "Mẫu thân, mối hôn sự này con trai đã tự mình tới cửa cầu, Tấn Dương trưởng công chúa vốn thưởng thức con, nhìn thấy con thành tâm như vậy, lập tức đem Phúc An huyện chủ gả cho con..." Hắn nhìn Trang thị, giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói, "Xưa nay Tấn Dương trưởng công chúa yêu thương Phúc An huyện chủ, sau khi bà đồng ý, đã nói muốn để hoàng thượng tự mình hạ chỉ tứ hôn. Mẫu thân, rốt cục con trai sắp thành thân, người nên vui mới đúng."



Dừng một chút, lại nói: "Lúc này thánh chỉ phải nhanh đến rồi."
Bỗng nhiên ông muốn hỏi chuyện tình của Phúc An huyện chủ ngày ấy - - chuyện đã xảy ra với khuê nữ bảo bối của ông tại biệt uyển, ông làm phụ thân tự nhiên để ở trong lòng, manh mối lưu lại mặc dù ít, nhưng mấy ngày qua vẫn có một ít manh mối. Chỉ là những thứ này cũng không thể hoàn toàn tố cáo là Phúc An huyện chủ gây nên, thêm nữa lấy sự sủng ái của Tuyên Hòa đế đối với Phúc An huyện chủ, tự nhiên sẽ thiên vị nàng ta, huống hồ ngày ấy Phúc An huyện chủ lại gặp phải tai bay vạ gió...



Trong lòng Chân Như Tùng nuốt không trôi cơn tức này, thời điểm này cũng chỉ có thể thầm than bản thân mình vô năng. Hiện giờ xem ra, việc ngoài ý muốn của Phúc An huyện chủ không có đơn giản như vậy, ông suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra là người phương nào gây nên, giờ đây thấy Tiết Nhượng, cảm giác tâm tư hắn suy nghĩ kín đáo, có lẽ là hắn thay nữ nhi báo thù...



Nhưng, làm sao có thể chứ?



Tiết Nhượng lợi hại như thế nào đi nữa, cũng bất quá là một nam tử trẻ tuổi mới lớn, làm sao có thể bố trí Phúc An huyện chủ kim tôn ngọc quý có trọng binh bảo vệ được?



Tiết Nhượng thấy ông nhìn mình, hỏi dò: "Dượng?"



Chân Như Tùng cười cười, khoát tay áo nói: "Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ một số chuyện."



Tiết Nhượng thức thời không có hỏi tiếp, chỉ là ánh mắt nhìn thoáng qua, thấy tiểu cô nương xinh đẹp đang lẳng lặng đứng ở hành lang dài, ánh mắt liền nhu hòa.



Chân Như Tùng cũng nhìn thấy, gặp khuê nữ lúm đồng tiền như hoa, cảm giác trong lòng khó chịu, nhưng hiếm khi rộng lượng giơ tay vỗ vỗ đầu vai Tiết Nhượng, nói: "Ngươi tự mình đi nói với nó đi."



Tiết Nhượng nhìn theo Chân Như Tùng rời khỏi, lúc này mới xoải bước đi tới, kêu: "Tiểu Lộ."



Chân Bảo Lộ nhìn dáng người hắn cao lớn một mình đứng trước mặt mình, vậy mà cảm thấy hình dạng này của hắn có chút ngớ ngẩn. Nàng cũng không ngại ngùng, thoải mái hào phóng nói: "Ta có việc nói với chàng đây."



Tiết Nhượng cười cười, nói: "Ta cũng thế."



Đây coi như là... tâm ý tương thông sao?



Trong lòng Chân Bảo Lộ ngòn ngọt, cùng hắn tìm chỗ ngồi xuống,, nghe hắn nói muốn theo Tĩnh Vương đi biên quan, chính là ba ngày sau, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.