Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 29 : Giống như mông khỉ

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Mặt trời lười biếng chiếu trên khe suối nhỏ, mấy thôn phụ thiếu nữ ngồi chồm hổm trên tảng đá bên dòng suối, cầm gậy gỗ đập giặt sạch quần áo. Miệng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tám những chuyện xảy ra ở trong thôn trong mấy ngày qua.



“A, các ngươi biết không? Phụ thân của Mộc Phỉ bị điên đấy.”



Mở miệng đầu tiên là vị thôn phụ Liễu nương, ả khác với Xảo Nương gả vào trong thôn, mà vì gia đình nghèo khó nên bị bán. Thân phận này bị người khác xem thường vô cùng, huống chi Tưởng đại nương còn là mẹ chồng của ả.



Nhưng trong một tháng ngắn ngủi ả đã thăm dò được tính tình của Tưởng đại nương, nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như tàu hủ, ả cũng luyện thành một người khôn khéo. Ngày ngày vuốt mông ngựa, còn thám thính thêm chuyện xấu của nhà người khác, bản lãnh cũng không thấp, không có chuyện gì làm liền kể mấy chuyện của nhà khác chọc vui mẹ chồng, nên cuộc sống cũng trôi qua nhẹ nhàng.



“Bị điên hả? Chuyện như thế nào, nam nhân đẹp như vậy mà.”



Tiếp lời là một người trong thôn còn độc thân chưa lập gia đình Tưởng Chi Nhi, ả là một trong đông đảo người mê luyến sắc đẹp của Viêm Dục, chỉ là không lớn mật như Tưởng Như Nhi, dám đuổi theo người khác lấy lòng.



Liễu nương liếc mắt nhìn Tưởng Chi Nhi, lập tức thấy được ánh mắt vừa mất mát vừa kinh ngạc của ả, âm thầm bĩu môi, lại là một tiểu hoa si ngu ngốc. Nhưng trên mặt lại giống như không thấy Tưởng Chi Nhi khác thường, trong lúc mọi người đang tò mò, giặt sạch sẽ quần áo rồi thả vào trong chậu, đáp lời:



“Không nghe nói sao, mấy hôm trước Xảo Nương đi vào Mộc gia, khóc chạy trở ra, khi về đến nhà thì ngã bệnh, là bị dọa sợ, đến nay còn chưa bò dậy được.”



“Thì ra đại nương bị bệnh, hèn chi dạo này không gặp được.”



Tưởng Chi Nhi không tin lắm, lắc đầu cười nói:



“Làm sao Xảo Nương khóc được, từ trước đến giờ toàn là ả làm người khác khóc chứ có ai chọc được ả đâu.”



Không chỉ có Tưởng Chi Nhi không tin, mà khi nghe tin này mọi người cũng bán tin bán nghi.




“Đang êm đẹp, sao Xảo Nương lại chạy vào nhà Mộc Phỉ làm ầm ĩ, không phải trưởng thôn đã nói không được đi quấy rầy mấy người này sao?”



Tưởng Tú Nhi tiếp tục nói ra mấu chốt của vấn đề, suy nghĩ muốn nói chuyện với bà bà một chút, sau đó phản ánh tình hình với trưởng thôn.



“Cái này dễ mà, con nít cũng đoán được.”



Lần này đến lượt Tưởng Chi Nhi nói:



“Trong thôn ai mà không biết Xảo Nương chọn trúng Nhứ Nhi, đáng tiếc người ta chướng mắt nhà bọn họ, cố tình chạy vào nhà Mộc Phỉ trốn, nghe nói mấy ngày trước đây còn tặng ngô mới vừa nấu xong cho người ta, trong miệng suốt ngày Mộc ca ca Mộc ca ca, khéo đại nương tâm cao khí ngạo, chắc là rất giận.”



Hừ, đều là tại cái hồ ly tinh đó, cũng không nhìn chút xem mình là cái mặt hàng gì, ỷ vào có chút tư sắc, liền quang minh chính đại dụ dỗ Mộc đại ca.



Nói đến Tưởng Như Nhi trong lòng ả liền chua chát, có thể thấy ai cũng có lòng ghen tỵ, đặc biệt là người đó đẹp hơn mình, can đảm hơn mình, theo đuổi người mình ngưỡng mộ, lòng ghen tỵ nổi lên như nước lũ, cuồn cuộn trào ra.



“A, khó trách~” Mọi người đều kéo dài âm, có người mắt tinh nhìn thấy thiếu nữ mình hạc xương mai áo váy tinh xảo yểu điệu từ xa đi đến.



“Hắc, đó không phải là Tưởng Nhứ Nhi ư, ả gây ra chuyện lớn như vậy, còn dám huênh hoang ra ngoài.”



“Hừ, ả không giống chúng ta, cũng không đặt ai vào trong mắt.”



Tưởng Chi Nhi nhẹ giọng nói, ánh mắt phức tạp nhìn khắp người Tưởng Nhứ Nhi, không cam lòng cúi đầu sờ vạt áo của mình, nhìn y phục trắng bóc không có chút hoa văn của mình, cắn răng che giấu cảm xúc lại.