Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 36 : Nàng là vị hôn thê của ta

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Edit: An Bi Nhi



Giấy bằng da dê rất giày, cảm giác rất tốt, sờ lên còn  có lông tơ. Nét chữ phóng khoáng được viết bằng bút lông theo thể chữ lệ (*), chữ phía trên thể gì Mộc Phỉ cũng chẳng cần đoán, đều là chữ phồn thể.



(*) Thể chữ lệ; lối chữ lệ: loại chữ thông dụng thời Hán



Mộc Phỉ tỉ mỉ nhìn qua một lần, hiểu ý đại khái, Liễu Thiên Sở cũng không phải người chịu thiệt, lấy biên lai cho vay cho nàng xem, đại khái là nếu nàng trả gấp ba số ngân lượng của cửa hàng thì sẽ đưa khế đất cửa hàng cho nàng, sau này toàn bộ cửa hàng đều là của nàng. Nhìn ba lượt từ đầu tới cuối, Mộc Phỉ xác định Liễu Thiên Kỳ không lừa nàng, cười nhẹ nhàng nhận lấy bút từ gã sai vặt, định ký tên lên.



Là bút lông kiểu dáng phóng khoáng cao cấp, ngòi bút dừng lại ở chỗ cách tấm da dê 1cm, nàng lại ngây người tại chỗ.



Trời ơi, có ai nói cho nàng biết sử dụng bút lông thế nào không? Hơn nữa, tên của nàng, ký chữ giản thể có được không?



"Mộc tiểu thư?" Gã sai vặt định chờ Mộc Phỉ ký xong liền phụng mệnh trở về, nào biết nàng lại dừng động tác, cúi đầu nhìn tờ giấy, kinh ngạc nhìn: "Tiểu thư cảm thấy có chỗ nào không hợp lý sao? Bảo chủ nói rồi, nếu tiểu thư cảm thấy cần thêm hay bớt chỗ nào cứ trực tiếp viết vào đó, gia sẽ sai người làm."



Mộc Phỉ nháy mắt, áy náy nhìn gã sai vặt cười: "Ta muốn ngày mai tính tiếp, ngày mai bảo chủ nhà ngươi có việc sao, nhất định phải ký tên bây giờ à?"



Gã sai vặt gật đầu liên tục, làm động tác mời với Mộc Phỉ, rồi lại đứng ngay ngắn.



Mộc Phỉ buồn bã một phen, thầm nghĩ hay cứ ký theo cách của mình đi, dù sao cũng là nàng tự viết, lại có người của Liễu Thiên Sở ở bên cạnh nhìn, dù chữ viết có kỳ quái thế nào, nàng mới mười tuổi, lại sinh sống trên núi, không biết chữ cũng là chuyện thường. Huống chi nàng cũng không có ý muốn che giấu, tới nay chỉ nói ra những hiểu biết về những gì mình đã nghiên cứu, đúng lúc có đất dụng võ thôi.
Mộc Phỉ híp mắt quan sát hắn, suy tư, quả nhiên châm cứu có hiệu quả, hình như phụ thân cũng muốn báo danh tham gia cuộc thi rồi.



"Quả thật chỉ là báo danh thôi, có thể thi đậu hay không vẫn là ẩn số chưa biết." Tưởng Vũ không để ý cười cười, ánh mắt cưng chiều nhìn về phía Mộc Phỉ, vừa nghĩ đến mục đích bản thân tới đây, hắn lại nghiêm mặt khiển trách: "Phỉ Nhi, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, biết chưa?"



Nguy hiểm? Được rồi, Mộc Phỉ vâng vâng dạ dạ cúi đầu, nhìn mũi chân, không lên tiếng, đôi chân nhỏ đi giày cỏ, mũi chân chọc chọc xuống đất, một bộ dạng lo sợ bất an.



Viêm Dục bất mãn nhíu mày, thuận thế ôm Mộc Phỉ vào lòng, trừng mắt về phía Tưởng Vũ: "Tưởng Vũ, ngươi đến nhà ta để khiển trách nữ nhi ta, đã xin phép ta chưa?"die,n; da.nlze.qu;ydo/nn



Lời nói của Tưởng Vũ đến miệng nhưng bị Viêm Dục chặn họng, không nói được nữa, nhất là hành động của Mộc Phỉ cũng làm cho lòng hắn mềm đi, nhưng trước sau như một, Viêm Dục nhiều lần không cho hắn mặt mũi, hắn liền lùi bước tỏ vẻ mình vô cùng yếu đuối.



Lại nghĩ đến Tưởng Thạc, hắn luôn đứng thẳng lưng, đôi mắt sáng long lanh đối diện với đôi mắt đen của Viêm Dục, giọng nói kiên định mà ngày thường không hề có: "Nghĩ đến Phỉ Nhi nên ta mới gọi ngươi là Mộc đại ca, nhưng nói về thân phận, ta nghĩ, ta mới là người có tư cách ở bên cạnh Phỉ Nhi hơn ngươi chứ?"



Viêm Dục nhíu mày, cánh tay ở bên hông Mộc Phỉ không tự chủ siết chặt lại, môi mỏng mím chặt, đôi mắt sâu không đáy bình tĩnh híp lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm Tưởng Vũ, chờ hắn nói tiếp.



Khóe môi Tưởng Vũ khẽ nhếch lên, khẽ cười một tiếng: "Ngươi thật ra không phải cha ruột của Mộc Phỉ, mà ta, lúc Tưởng di còn sống đã đồng ý gả Mộc Phỉ cho ta, cho nên, bây giờ nàng là vị hôn thê của ta."



Duỗi tay ra, nắm lấy tay Mộc Phỉ đang buông thõng bên người, kéo nàng về phía mình....