Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 37 : Viêm Dục tức giận

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Edit: An Bi Nhi



Mộc Phỉ vốn bị Viêm Dục ôm vào lòng, nghe thấy lời nói của Tưởng Vũ, sao Tưởng Vũ lại biết nàng và Viêm Dục không phải phải cha con ruột? Là do nhìn ra tuổi tác sao? Mặc dù Viêm Dục chưa đến 20 tuổi, nhưng ngày thường hay xụ mặt xuống ít nói, nếu đoán theo số tuổi thì không hợp lý lắm.



Trong nháy mắt, khuôn mặt Viêm Dục sầm xuống, đôi mắt đen tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Vũ, như muốn đâm thủng khuôn mặt đang cười của hắn: "Ngươi nói ai là hôn thê của ngươi?"



Chết tiệt, sao hắn không biết chuyện nữ nhi nhà mình đính ước với tên tiểu tử nghèo này!



Lúc này, suy nghĩ của Viêm Dục đã loạn lên rồi, trong đầu hắn còn đang nghĩ sao Tưởng thị lại đồng ý gả Mộc Phỉ cho người khác, vẫn còn nhỏ mà đã nhận thân, đối phương lại còn là một tên tiểu tử lắm miệng, sao xứng đôi với nữ nhi của hắn được?



Hai người đều khiếp sợ với lời nói của Tưởng Vũ, chỉ là hai người không cùng suy nghĩ một việc, Mộc Phỉ nghĩ rốt cuộc là chỗ nào sơ hở mà Tưởng Vũ lại biết, người khác có biết hay không? Viêm Dục và bản thân mình không có quan hệ huyết thống, nên hắn sẽ không được ở lại thôn Tương Sơn nữa rồi.



Mộc Phỉ còn đắm chìm trong của mình lo lắng thì bị Tưởng Vũ kéo lấy lại tinh thần, thêm với sau lưng tựa tại Viêm Dục  trong ngực, rõ ràng cảm nhận được Viêm Dục  tức giận, khóe miệng run lên, mới ý thức tới một người khác trọng điểm, vội hướng về phía Tưởng Vũ áy náy cười, rất uyển chuyển đem hôn sự nghi điểm cho chỉ ra ngoài. doẽnđoànloequíđun



"Vũ ca ca, chắc chắn là ca nhầm rồi, cha muội không hề biết chuyện nhận thân, mà mẫu thân cũng không hề nói với muội chuyện này."



Tưởng Vũ lại nắm chặt tay Mộc Phỉ, đúng lúc Viêm Dục vung tay lên kéo Mộc Phỉ vào lòng mình, thái độ rất xấu, nét mặt không còn căng cứng như vừa rồi nữa, nghĩ đến lời Mộc Phỉ vừa nói, hắn rất hài lòng.



Mộc Phỉ cũng cười rộ lên, không tự nhiên ưỡn người, đúng là không biết trong đầu nghĩ gì. Nhưng cũng có thể hiểu được, từ khi hắn tỉnh lại cũng chỉ có mỗi mình bên cạnh, sớm chiều đều ở chung, sinh ra cảm giác ỷ lại cũng là điều dễ hiểu.




"Vũ ca ca, ca nói cha không phải cha ruột của muội, sao lại nói như thế." Mộc Phỉ lập tức chuyển sang chuyện khác, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ, là Tưởng Vũ suy đoán hay là người khác nói cho hắn. Bản thân hắn đoán thì còn may, nếu là người khác nói ra, không chừng lại dẫn đến sự cố khác.



"A, Mộc thúc thoạt nhìn chỉ hơn ta khoảng 6 tuổi, sao có thể có nữ nhi lớn như vậy, hơn nữa, lúc Tưởng di còn sống đã từng tiết lộ với ca về cha muội, địa vị của cha muội rất vững chắc, hưởng không ít vinh hoa phú quý, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để nàng còn sống, nên Tưởng di mới ôm muội tránh đến nơi này, chỉ mong muội một đời bình an."



Giọng Tưởng Vũ có chút ủ rũ, nói đến đây liền nhìn Viêm Dục ở sau lưng Mộc Phỉ, lại nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Phỉ, dường như nhắc nhở lại như tự thuật: "Cho nên cha ruột muội sẽ không đến đây tế lễ cho nương muội, có lẽ hắn là thân tín của cha muội, hoặc là huynh đệ, nhưng dù là khả năng nào đi chẳng nữa, hắn cũng không thể là cha muội. Cho nên, hắn ở bên cạnh muội, nhất định là có dụng ý khác."



Mộc Phỉ tặc lưỡi, nàng vẫn nghĩ là mình chỉ là một tiểu thôn cô không có chỗ dựa, không ngờ lại phức tạp như vậy, cha của mình lại là người có mối nhân duyên tốt liền vứt bỏ Tưởng thị, thật khiến người ta khinh thường!



Hắc, đây không phải là kịch bản mình vừa nghĩ cho Tưởng Vũ sao.



------ Lời tác giả ------



Hai ngày này có yêu sao?



Muốn yêu thêm sao?



Được rồi, thật ra là ta muốn nói, đừng giục chương nữa, được không? Lại giục chương rồi, thật sự là ta càng ngày càng bận, nhưng vì những bạn đọc thân mến nhiệt tình thích quyển sách này, mỗi ngày rảnh rỗi liền mở ra xem, cho nên, ta vẫn tiếp tục đăng truyện vào đúng 8 giờ sáng mỗi ngày, yêu mọi người ╭(╯3╰)╮