Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 39 : So tài giả bộ

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Hai mắt Mộc Phỉ trợn to, không để ý mi tràn ra nước mắt, ngây ngốc nhìn gương mặt xinh đẹp không ngừng phóng đại trước mặt mình, da thịt trắng nõn như trứng gà bóc, trơn tru không tỳ vết, mùi thơm cỏ xanh lẫn thảo dược xông vào mũi.



Hơi thở của Viêm Dục bao phủ khắp người nàng, hắn đè thân thể nàng xuống sát mặt đất, tay cứng ngắc bám lấy, tim đập bình bịch loạn nhịp, trong không khí yên tĩnh hai bên trao đổi tâm tình đang kích động.



Nên làm cái gì đây? Hay là đẩy hắn ra? Hay nhắm mắt lại?



Sống qua một đời nhưng về phương diện tình cảm nàng vẫn ngây thơ như một đứa trẻ, ở hiện đại không phải là nàng chưa từng quen bạn trai, nhưng tối thiểu chỉ nắm tay, hôn nhẹ trán thôi, nói đến, đây chính là nụ hôn đầu của nàng, vậy nàng có nên hiến tặng mình cho mỹ nam tử phía trước không?



Dù sao thì nàng cũng không thiệt thòi, thỉnh thoảng hưởng thụ một chút cỏ non cũng tốt.



Nhưng hiện tại ai là cỏ non thì chưa biết.



Trong lòng Mộc Phỉ chuyển động kịch liệt, thời gian lại chậm chạp trôi qua, cảm thấy Viêm Dục cúi đầu xuống như bị hiệu ứng slow motion từng chút từng chút đến gần nàng. Cúi đầu muốn dịch ra sau, nhưng lại phát hiện Viêm Dục nắm vô cùng chặt, một chút cũng không di chuyển được, hơi thở phun vào mặt lưu lại chút ẩm ướt, ma xui quỷ khiến, Mộc Phỉ liền nhắm hai mắt lại.



Trong nháy mắt bờ môi chạm vào nhau, hai thân thể đồng thời run lên, bỗng nhiên Viêm Dục lấy lại ý thức, nhanh chóng rời đi đôi môi ngọt ngào như hoa anh đào của Mộc Phỉ, hương thơm thuộc về thiếu nữ tán loạn ở chóp mũi.



Hắn làm cái gì vậy, hắn đang khinh bạc nữ nhi yêu mến của mình!



Nhưng tại sao trong lòng lại thỏa mãn, lại ngọt ngào như thế, muốn nhiều hơn nữa?



Thiếu nữ trước mắt thật đẹp, nàng giống như nụ hoa chưa nở rộ, mang vẻ đẹp ngây ngô, nhưng Viêm Dục biết, tương lai vẻ đẹp của nàng sẽ khiến người khác không dời mắt được.



Giống như bây giờ, lông mi run rẩy vì ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng như quả táo chín tỏa ra hương thơm mê người, đôi môi căng mọng giống như đang mời gọi, “oanh” một tiếng toàn thân hắn như lửa thiêu đốt, hắn không chút nghĩ ngợi cúi đầu xuống hôn người trong lòng lần nữa, ngậm môi căng mọng đỏ nhuận vào trong miệng.



“Ưm” Mộc Phỉ ngửi thấy hơi thở của nam tử, đầu óc lập tức trống không, hơi thở nam tính lẫn mùi thảo dược nhàn nhạt tràn ngập trong miệng của nàng, tâm rối loạn cùng thân thể khô nóng khiến nàng rên nhẹ.




“Phụ thân ta đâu?”



“Mộc công tử nói hắn có việc, không thể bồi tiểu thư đi xem cửa hàng. Nói có Tưởng công tử đi theo, rất yên tâm.” Gã sai vặt chắm tay cười, truyền lại lời của Viêm Dục không sót một chữ.



Mộc Phỉ thầm cắn răng, không đi thì thôi, tỷ cũng không thèm!



“Phỉ nhi, hồi sáng ta đọc hơi nhiều sách một chút, tới muộn rồi, thật xin lỗi.”



Đang suy nghĩ, âm thanh hốt hoảng của Tưởng Vũ từ xa truyền tới, liền thấy Tưởng Vũ mặc áo xanh đi tới, dưới ánh mặt trời, Mộc Phỉ thấy trán hắn rịn ra tầng mồ hôi.



Mộc Phỉ không chút suy nghĩ lấy khăn ra tiến lên, giơ tay lau mồ hôi cho hắn:



“Nhìn ngươi kìa, vội vội vàng vàng, ta chờ một chút có sao đâu.”



Tưởng Vũ cười dịu dàng, để cho Mộc Phỉ tùy tiện lau, trong miệng giải thích:



“Thân là nam tử, làm sao để cho người trong lòng mình chờ lâu được.”



Thổ lộ rõ ràng như vậy, khiến cho động tác Mộc Phỉ dừng lại, Tưởng Vũ thuận thế đoạt lấy khăn tay:



“Khăn bị ta làm bẩn rồi, đợi ta giặt sạch sẽ trả lại cho nàng.”



Mộc Phỉ cười yếu ớt, từ chối cho ý kiến gật đầu một cái, được Tưởng Vũ giúp lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời đi, không ai chú ý lùm cây bên xe ngựa truyền ra một âm thanh vang giòn “xoạt xoạt”, giống như có vật gì bị bẻ gãy.