Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ
Chương 40 : Ta rất già sao?
Ngày đăng: 00:56 22/04/20
Nam tử áo đen bên cạnh Viêm Dục lặng lẽ lui về sau một bước, không phải hắn sợ, mà bị sát khí tản ra của Viêm Dục làm giật mình. Suy nghĩ một hồi, nam tử đang định hỏi có đuổi theo xe đằng trước hay không, liền nghe được âm thanh lạnh lẽo của Viêm Dục:
“Ngao Dực, ta rất già sao?”
Ngao Dực cảm thấy như thế giới bị đảo lộn mất rồi, Nhị công tử của Viêm gia xinh đẹp yêu nghiệt tài năng xuất chúng, 17 tuổi đã thông thạo quản lý tài sản buôn bán, là gia chủ tương lai của Viêm gia, người người ngưỡng mộ, là nam thần trong lòng các thiên kim tiểu thư, là thần tượng của các nam tử giàu có trong thành, lại hỏi hắn có già không?
Nên trả lời như thế nào đây?
“Hả?” Viêm Dục không nghe được câu trả lời, híp mắt quay lại phía sau, không biết vô tình hay cố ý nắm tay lại.
Toàn thân Ngao Dực run lên, chỉ cảm thấy da đầu tê rần lỗ chân lông như muốn nổ tung, đón nhận khí tức cường đại, hắn cố gắng hết sức khiến cho mình bình tĩnh lại, nói:
“Chủ tử không già, cực kỳ phong độ!”
“Vậy sao chuyện lại thành như vậy.”
Viêm Dục lành lạnh đáp lời, Ngao Dực kinh hãi xém chút nhảy dựng lên, đang định giải thích, Viêm Dục đã xoay người lại, lạnh nhạt phân phó:
“Đi, nhìn xem tiểu tử kia giở trò gì?”
Sau khi giữ một khoảng cách nhất định với Viêm Dục, Ngao Dực bất giác ý thức được, chủ tử bất mãn với Tưởng công tử, có thể thấy được địa vị của vị nghĩa nữ này trong lòng chủ tử rất quan trọng, lần sau nhất định phải cẩn trọng mới được.
“Haizz” thật vất vả mới thu thập được tin tức của Liễu công tử cho chủ tử, còn chưa được khen ngợi liền bị chủ tử quăng ra sau đầu, lại còn tiếp nhận nộ khí, nhưng mà so với mấy người kia thì hắn tốt hơn rất nhiều, dù sao vẫn được ở bên cạnh chủ tử, có điểm khổ, nhưng hắn rất vui.
Cửa hàng cách cũng không xa, chưa đến nữa giờ đã đến, thật ra đi bộ cũng không mất nhiều thời gian, Tưởng Vũ chuẩn bị xe ngựa là muốn lấy lòng Mộc Phỉ thôi, hơn nữa cũng muốn tuyên truyền thông tin, xe ngựa của Liễu bảo chủ không phải ai cũng có thể ngồi.
Mộc Phỉ cho là đường rất xa, nên cố ý tập trung nhớ đường, đâu biết đi qua cái đường nhỏ xong quẹo cái là đến, nhưng mà, vị trí rất tốt, quả thật giống như lời của Tưởng Vũ, bốn phương thông suốt, lại kết nối với cổng quan trong của mấy làng kế bên, bề ngoài đã được sửa sang thỏa đáng, đáp ứng yêu cầu đơn giản của Mộc Phỉ.
Làm như vậy, Tưởng Vũ càng tò mò hơn, nhưng biết hỏi nữa cũng không biết được, liền đuổi theo Mộc Phỉ.
Hai người vai kề vai đi trên đường nhỏ, cây xanh biếc bên đường lưu lại chút tạp bóng mờ mờ trên đầu hai người. Ở một phía xa xa bên kia, cũng có hai bóng người. Một người đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người đang bước đi, sốt ruột nhìn bóng dáng nam nhân cao cao kia, giống như muốn đâm mấy lỗ trên lưng hắn.
Bây giờ Ngao Dực không dám ngẫng cao đầu, chủ tử bên cạnh hắn như đang ở trong hồ băng, toát ra hàn khí lạnh run, nếu không phải lúc trước hắn có điều tra mạch tượng của chủ tử, biết được thương thế của chủ tử đã lành chỉ còn chút không lưu thông nội lực ngoài ra thì tất cả đều bình thường, nếu không thì hắn còn tưởng chủ tử đang phát bệnh.
Là hộ vệ đứng đầu bên cạnh chủ tử, biết chút y thuật cũng chẳng có gì lạ, khi chủ tử mất tích, hắn ngày ngày tìm kiếm, cho nên hắn không xuất hiện trước mặt mọi người cũng lả điều đương nhiên, bởi vậy khi biết được tin tức của chủ tử, hắn một thân một mìnnh bảo vệ chủ tử chu toàn.
Hôm qua hắn đến, liền tận mắt thấy tiểu muội muội chữa thương cho chủ tử, nếu không phải Liễu Thiên Sở kêu hắn im lặng, thì hắn thật muốn vứt tiểu cô nương kia ra ngoài. Ngân châm nhọn hoắc ai cũng e dè, vậy mà nàng dám đâm lên đầu chủ tử.
“Chủ tử, nội thương của người cần phải về Triều Dương Thành mời đại phu chữa trị mới có thể phục hồi, người định ngày nào lên đường?” Ngao Dực cảm nhận được hơi thở trên người Viêm Dục hòa hoãn không ít, bạo gan mở miệng.
“Về Dương thần y.” Nghe danh liền có thể hiểu đại khái, vì bệnh gì cũng chữa đươc nên được xưng là thần y.
“Đã tra xong sao?” Viêm Dục không trả lời mà hỏi lại, lười biếng cùng tùy ý, nhưng uy nghiêm không thể cự tuyệt.
Ngao Dực hiểu được ý của Viêm Dục, biết người muốn ở lại thôn Tương Sơn, thở dài cung kính đáp:
“Bẩm chủ tử, hiện tại tất cả mũi nhọn đều chỉ vào đại công tử, sợ là…”
“Thật sao? Nếu tất cả chứng cứ đều chỉ vào hắn, cũng chưa chắc là hắn. Chuyện lúc trước chưa tra ra, ta mang một thân phế này gặp mọi người, chỉ sợ chết nhanh hơn thôi.”
Tuy Viêm Dục đang cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, như kết thành băng, bắn ra ngoài.
Đầu Ngao Dực cúi thấp hơn, hắn không thể không thừa nhận chủ tử nói rất đúng, nhưng thân thể của chủ tử không thể trì hoãn được nữa.