Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ
Chương 55 : Nữ tử thần bí (nhất)
Ngày đăng: 00:57 22/04/20
Edit: Mavis Clay
"Diệu Diệu sư phụ, Diệu Diệu sư phụ?" Mộc Phỉ ngồi lên giường, lấy tay đẩy đẩy thân thể Khôi Diệu, cảm nhận được luồng khí vô cùng nóng, còn Khôi Diệu thì vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Mộc Phỉ khẽ nhíu mày, với nhiệt độ như thế này thì không cần thử nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia cứ như là vừa bước từ phòng xông hơi ra vậy, áp trứng gà sống lên có khi chín luôn cũng nên. Trên giường có đặt một bình sứ, Mộc Phỉ cầm lên kề lên mũi ngửi thử, mày càng nhíu chặt hơn.
Cái này là thuốc dùng để trị thương kinh mạch mà, Mộc Phỉ thở dài một tiếng đứng dậy cầm chậu đồng mang tới bên cửa, nói với một nữ tử: "Vị tỷ tỷ này, tỷ có biết nước đá ở đâu không? Mẫu thân của ta sốt rồi."
Cô gái vô cùng cung kính lui về phía sau nửa bước, hai tay nhận lấy chậu đồng từ tay Mộc Phỉ, sau đó cười giải thích: "Cô nương chờ là được rồi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho cô nương khăn lông và nước lạnh."
"Cám ơn." Mộc Phỉ cười ngọt, sau đó xoay người vào phòng, đắp chăn lên cho Khôi Diệu, thuận tay cởi chiếc áo khoác ngoài của nàng ra.
Cô gái bưng chậu nước đi vào đặt bên cạnh Mộc Phỉ, dò hỏi: "Cô nương, thuốc của phu nhân đã sắc xong, có cần bưng vào không?"
Mộc Phỉ chợt nhớ tới Viên Hạo có phân phó mang bụi Tuyết Liên đi sắc thuốc cho Khôi Diệu, Tuyết Liên tính lạnh, bây giờ thân thể của Khôi Diệu vô cùng nóng, lại không dám dùng dược mạnh, phương pháp hạ nhiệt bình thường sợ là cũng không mấy hiệu quả, liền gật đầu nói: "Vậy làm phiền tỷ tỷ rồi."
"Chuyện nên làm thôi." Cô gái cung kính lui ra ngoài, rất nhanh bưng khay đi vào, phía trên có một chén sứ nhỏ, bên trong bay mùi thơm thoang thoảng.
Mộc Phỉ đỡ Khôi Diệu nằm trên giường dậy, một tay nhận lấy chén thuốc trong tay cô gái, thấy thuốc màu nâu nhạt không khác bình thường là mấy, còn trong suốt thấy đáy, có thể thấy được những tạp chất khác. Nàng lại nói cảm ơn, mỉm cười nhìn nữ tử, không nói gì nữa.
Cô gái kia rất hiểu liền lui ra sau mấy bước rồi rời khỏi phòng.
"Diệu Diệu nương, có tốt đồ nha." Mùi thơm chậm rãi xông vào mũi, Mộc Phỉ vô cùng hưởng thụ hít một hơi lớn: "A, thơm quá, Diệu Diệu sư phụ nếu không uống..., con lập tức giải quyết hết nha."
Khôi Diệu vốn đang sốt mơ mơ màng màng, mỗi cái cử động đều vô cùng khó khăn, giọng nói càng thêm khô khốc khó chịu, đột nhiên bên môi thấy ươn ướt, trong lành, còn có một mùi thơm thoang thoảng bay vào làm hóa giải sự khổ sở của nàng, nàng tự hỏi có nên mở miệng hay không, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vui vẻ lải nhải bên tai, phiền não đến nỗi nàng chỉ thấy chán ghét muốn đuổi con ruồi này đi.
Nhưng cả người chẳng có tý sức lực nào, cố động cả nửa ngày nhưng chỉ nhấc tay lên được chút, đang muốn thôi, lại chợt nghe thấy Mộc Phỉ nói có thứ ngon ở đâu đó, không chút nghĩ ngợi liền há miệng ra.
Nước thuốc ngọt lành không hề cay đắng chút nào như nước suối chảy vào miệng nàng, nàng uống sạch không chừa một giọt. Cổ họng được thông suốt, chất lỏng trong lành xen lẫn chút lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể nàng, chậm rãi dập tắt ngọn lửa do thân thể suy nhược của nàng, chảy qua kinh mạch của nàng, chữa lành tổn thương trong cơ thể nàng.
Mộc Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm đũa lên ăn cơm chiên, hồi sáng ăn thịt dê nhiều lắm rồi, đến nỗi lúc này trong cổ họng vẫn còn toàn là vị thịt, vẫn nên thanh đạm chút.
Khụ, lại là cơm chiên thịt dê, thôi, có thứ đầy bụng là tốt rồi.
Hai người đang ăn cơm, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện, Mộc Phỉ kể lại chuyện buổi trưa cho Khôi Diệu nghe, Khôi Diệu kinh hãi quên cả ăn: "Ngọc bội ở đâu, cho ta xem với."
"Chính là cái này." Mộc Phỉ tháo một chiếc ngọc bội Hòa Điền Ngọc có điêu khắc kỳ lạ to bằng ngón tay từ trên cổ đưa cho Khôi Diệu, cho nàng từ từ nhìn.
"Ha ha, đồ nhi tốt, máu cất cái này đi, đây chính là bảo bối. Trại người Liêu lại có thể đưa lệnh bài điều động người Liêu cho con, xem ra họ muốn nhận con làm chủ tử rồi, chẳng trách con chỉ nói có một câu họ liền điều động một đám người làm đồ ăn ngay lập tức cho con." Khôi Diệu trả lại Hòa Điền Ngọc cho Mộc Phỉ, dặn dò nàng không được tùy tiện để người khác thấy nó, bảo nàng cất giữ thật cẩn thận.
Hai người nghỉ ngơi một lát, trốn ở trong phòng bàn luận về ý nghĩ và nơi kỳ quái này một lượt, đáy lòng Mộc Phỉ rất lo lắng, chỉ sợ lỡ thân phận các nàng bị lộ sẽ khiến Viên Hạo bất mãn, đến lúc đó sẽ không thả các nàng đi.
"Yên tâm, chẳng phải cái tên Đại Tư Tế đó đã nói rồi sao, hắn ta đã tính trước con sẽ tới, cho nên cái hắn muốn là dùng y thuật của con chữa khỏi bệnh cho ca ca hắn, còn cái khác chắc sẽ không truy cứu, thật thật giả giả, giả giả thật thật, đừng nên đánh nhau nhiều mới có thể sống an bình được."
Mộc Phỉ gật đầu, không suy nghĩ thêm nữa, Khôi Diệu nghỉ ngơi lâu như vậy nên cũng không buồn ngủ, đành chỉ dạy cho Mộc Phỉ tâm pháp, truyền nội lực trên người mình cho nàng dùng, cũng may Mộc Phỉ thông tuệ, nói mấy thứ phương pháp của yoga và thái cực quyền lúc trước từng hỏi nói qua một lần, so với phương pháp của Khôi Diệu còn hay hơn, khiến Khôi Diệu trầm trồ liên tục, có thể nói nàng thu được một kỳ tài võ học nha.
Hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài Thiên Các có tiếng bước chân nhẹ nhàng của một cô nương, Khôi Diệu và Mộc Phỉ cùng thu lại hai hay, thở ra một ngụm khí, cả người khẽ rung lên, cảm thấy tinh thần sảng khoái, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đều là ý cười, hai người rất ăn ý xuống giường, đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng vang, người bên ngoài vội bưng đồ rửa mặt đi vào, sau khi để xuống chờ Mộc Phỉ vừa Khôi Diệu rửa mặt rồi lại bưng ra ngoài.
"Cô nương, Đại Tế Ti đã bày xong đồ ăn sáng mời hai người cùng thượng vị."
"Được, đi trước dẫn đường đi."
Mộc Phỉ và Khôi Diệu theo cô nương kia đi lên chủ lầu, trong phòng rộng hơn căn phòng hôm qua nàng tới rất nhiều, màn che bị bỏ xuống nên nhìn căn phòng trống hơn rất nhiều, lại thêm mùi hương trong vắt mát mẻ.
Trong phòng có tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười của nữ nhi, tiếng bước chân của Mộc Phỉ và Khôi Diệu cắt đứt tiếng nói chuyện bên trong, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía này.
"Phỉ nhi, muội đã đến rồi, ta giới thiệu cho muội một vị bằng hữu." Âm thanh Viên Hạo nghe rất hưng phấn, thấy bóng dáng của Mộc Phỉ liền đứng dậy ra đón, gật đầu chào Khôi Diệu rồi dẫn hai người đi vào, bước tới ngồi cạnh Viên Chúng đối diện với nữ tử trước mặt, cười hỏi Mộc Phỉ: "Phỉ nhi, muội có nhận ra nàng là ai không?"