Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 56 : Nữ tử thần bí (2)

Ngày đăng: 00:57 22/04/20


Nữ tử mặc áo màu đỏ rực, tóc dài như thác nước kết thành bím tóc tinh tế buộc bằng dây lụa sặc sỡ rũ xuống thắt lưng, mắt to sáng nhấp nháy như một một đám lửa tràn đầy nhiệt huyết, nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, một trận tiếng cười như chuông bạc:



"Ha ha, ngươi biết ta là ai sao?"



Mộc Phỉ chống lại đôi mắt đầy nhiệt huyết của nàng, rất muốn phun ra một câu: Máy lặp lại hả, biết biết cái lông, chân dung của ngươi cũng không có treo khắp nơi, làm sao ta biết.



Nghĩ thì nghĩ, nhưng không trực tiếp nói ra. Cơm nước xong xuôi nàng đi tìm người, lúc tản bộ thì nhìn thấy Quỷ Ngải trại cũng có ngựa, nàng cũng định cưỡi cùng ngựa với Diệu Diệu sư phụ, mượn một con thay vì đi bộ, sẽ đến Triều Dương thành nhanh hơn.



Nhìn nét mặt đơn thuần của nữ tử, không cười thoải mái thì cũng cười vui vẻ, giống như không có chuyện phiền não buồn lo, mắt cười híp lại nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, như kiểu nếu ngươi không nói ta là ai thì ta liền không mở miệng một mực chờ ở chỗ này.



Mộc Phỉ liếc mắt thấy Viên Chúng ngồi xuống giường, trong ánh mắt của hắn có  một tia sủng ái nhìn chằm chằm nữ tử, một suy nghĩ hiện ra trong đầu, chẳng lẽ nàng ta là nữ nhi của Viên Chúng?



Lúc thu hồi ánh mắt thì thấy Viên Hạo cùng nữ tử kia trao đổi một ánh mắt, giống như nữ tử kia nháy mắt với Viên Hạo, hiểu rõ đầu đuôi, chắc là trong lúc rảnh rỗi đi trêu chọc nàng phải không.



Cắt, thật nhàm chán.



Mộc Phỉ ngọt ngào cười rộ lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, tiếng nói nhu mềm:



"Khuôn mặt của vị cô nương này na ná Viên Hạo, hẳn là nữ nhi của trại chủ."



Nhìn thấy tuổi tác của nử tữ này không lớn hơn nàng là bao, nói Viên Chúng là ca ca của nàng thì có chút không tốt lắm, đành tăng cấp bậc lên, không đúng mới là lạ.



"Oa oa, tiểu thúc thúc nói ngươi rất lợi hại, không nghĩ tới ngươi lại lợi hại như vậy, như vậy cũng đoán được, thành thật khai báo, có phải tiểu thúc thúc nói cho ngươi biết trước rồi phải không!"



Đột nhiên một khuôn mặt tươi cười phóng đại ở trước mặt, khuôn mặt phấn nộn, lông mi thật dài, mắt đen sáng long lanh như vì sao, mũi rất cao, miệng gợi cảm, bờ môi rất dày.



Dọa Mộc Phỉ lui ra một bước, Khôi Diệu kịp thời đỡ lấy thân thể, nàng hiếu kỳ đầu lệch ra phối hợp với giải thích:



"Làm sao biết, ta cùng Đại Tế Ti hôm qua nói có mấy câu thôi."



Khục, cũng không thể gọi là Hạo ca ca, thật là, trước đó có chút nghĩ hơi xa, thấy người ta tuổi trẻ liền gọi là ca ca.



"Phỉ nhi, đây là nữ nhi của ta, Viên Y Vân." Viên Chúng một mực yên tĩnh ngồi trên giường mở miệng giới thiệu đơn giản, nhìn Viên Y Vân ôn nhu nói:
"Để sáng mai ta dạy ngươi."



"Được, lần sau gặp mặt ngươi nhất định phải dạy cho ta." Mộc Phỉ vui vẻ, cùng Viên Y Vân cười thành một đoàn, trong lòng nồng đậm thở dài, tính tình cởi mở thẳng thắn như thế, xinh đẹp như vậy lại là một đứa trẻ.



Chịu đủ cổ độc tra tấn mà vẩn yêu đời, thật làm cho người ta động lòng thương tiếc.



"Diệu Diệu sư phụ, không phải nói nửa ngày liền có thể đến Triều Dương Thành sao, mặt trời còn chưa xuống núi, người xác định đi đúng đường không đó?" Mộc Phỉ nằm dưới táng cây, ai oán xoa xoa cái mông, vô lực nói thầm.



"Khụ, vi sư cưỡi mây đạp gió, nhất thời không có nhận rõ phương hướng, hình như đi nhầm đường, chờ vi sư suy nghĩ một chút."



Khôi Diệu đứng trên cây quan sát, mùa xuân này mặt trời đều lặn nhanh hơn, hơn nữa cây cối xung quanh một bên rậm rạp một bên thưa thớt, rất nhanh liền phân biệt được đông tây nam bắc.



Lúc này vấn đề lớn nhất là, đây cũng là lần đầu tiên nàng ghé qua Quỷ Ngải trại, vị trí cụ thể, không phân biệt được.



"Diệu Diệu sư phụ, Triều Dương Thành ở hướng Hoàng đế, Quỷ Ngải trại hình như ở thành Nam Phương, vậy chúng ta phải đi hướng bắc mới đến."  Mộc Phỉ hơi ngửa ngồi xuống, thấy Khôi Diệu đang nghiên cứu vị trí, nhịn không được nói một câu.



"Đồ nhi nói rất đúng, lên ngựa nhanh lên, thúc ngựa nhanh hơn chút là có thể đến cửa thành rồi."



Mộc Phỉ che eo bước tới, chậm rãi đưa tay cho Khôi Diệu chật vật leo lên lưng ngựa, ngồi trước nàng.



Khôi Diệu khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc Mộc Phỉ, quất roi vào mông ngựa chạy nhanh như gió.



Ánh nắng chiều màu vàng nhạt chiếu xuống đường, chiếu rọi phương hướng cho hai người, vài chữ to "Triều Dương Thành" treo ở trước cổng thành, Khôi Diệu không ngừng ngựa, trực tiếp xuyên qua cửa thành, làm thủ vệ đen mặt, nếu không phải trong thành không cấm cưỡi ngựa trực tiếp xông vào thành, thì bọn hắn nhất định sẽ tụ tập binh lính đuổi bắt hai người họ, cả gan làm loạn, dọa người.



"Các vị hương thân phụ lão tới đây xem một chút, chính là cửa hàng này, không chỉ đưa hàng nhái ngọc Hòa Điền cho lão gia ta, còn không trả lại ngân lượng, cường ngạnh đuổi người, ỷ vào gia tộc liền bất chấp vương pháp, các hương thân, xin các vị làm chủ cho tôi!" Một người hơn hai mươi tuổi đứng ở trong "Châu nhan sáng chói" cửa hàng bảo thạch hét lớn lên, khóc lóc kể lể với dân chúng đang dần dần tụ lại.



Có người biết tiệm này là cửa hàng bảo thạch nổi tiếng, chủ tử phía sau là Viêm gia, nhao nhao ngừng lại, hiếu kỳ nhìn chằm chằm nam tử kia.



Dám gây chuyện với Viêm gia, không biết chủ tử của người này có bối cảnh ra sao.



"Diệu Diệu sư phụ, hình như cửa hàng này đang tuyển người làm nha." Mộc Phỉ nhìn ra xa, thấy giấy chiêu công của "Châu nhan sáng chói": "A, nơi này sao tụ nhiều người như vậy, chẳng lẽ đến đăng ký? Diệu Diệu sư phụ, chúng ta đi xem chút."