Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 57 : Giúp Viêm gia giải vây,Viêm Duệ mời

Ngày đăng: 00:57 22/04/20


Triều Dương Thành, hoàng đô, cho dù mặt trời lặn vẫn náo nhiệt như cũ, khắp nơi đều là tiếng nói ồn ào của mọi người.



"Châu nhan sáng chói"  là cửa hàng nằm trên khu mặt tiền, tổng cộng có hai tầng, cũng không rộng lắm, nhưng bù lại vị trí địa lý rất tốt, khách hàng ra ra vào vào vô cùng tấp nập. Thường ngày, vào lúc này, tiểu nhị trong tiệm đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa hàng, nhưng bây giờ như tổ chức lễ hội, ngoài cửa tụ tập một nhóm người lớn, ánh mắt đều tò mò nhìn chằm chằm nam tử hơn hai mươi tuổi đang bị bao vây.



"Không nghĩ tới cả Viêm gia cũng ức hiếp dân chúng, ỷ vào hoàng thượng sủng ái liền không đặt dân chúng vào mắt rồi." Nam tử còn đang lớn tiếng la hét.



Bên trong cửa hàng "Châu nhan sáng chói" chỉ có một quản sự họ Dương đứng trấn an hắn, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại khiến cho nam tử được nước làm tới.



Mộc Phỉ đến gần thì nghe được nam tử gào hai chữ Viêm gia, trong lòng khẽ động, nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ một vị đại nương đang xem náo nhiệt, hỏi thăm:



"Đại nương, có phải cửa hàng này tuyển người làm phải không, các vị đều đến đăng ký sao?"



"Tiểu cô nương, chắc ngươi ở nơi khác tới." Đại nương quay đầu nhìn Mộc Phỉ một thân phong trần mệt mỏi, cộng thêm cách ăn mặt, liền biết là người bên ngoài vào thành, liền kiên nhẫn giải thích:



"Đây là cửa hàng của Viêm gia, lúc trước thiếu người từng gián bố cáo tìm nhân sự, nhưng mà hôm nay, có người nói Viêm gia lừa gạt khách nhân, dùng hàng nhái ngọc Hòa Điền đưa cho chủ của vị khách nhân đó, bị phát hiện không bồi thường mà còn ác liệt đuổi người."



"Thì ra là vậy, chỉ là Viêm gia là Viêm gia nào vậy." Mộc Phỉ rất hiếu kỳ hỏi thăm.



"Còn là Viêm gia nào nữa, là Viêm thị trong triều, "haizz", quả nhiên thương gia nhà giàu rất nhiều thị phi, ở trên cao liền quên dân đen khó khăn, hưởng thụ vinh hoa phú quý, rất khó dùng tâm bình tĩnh mà đối đãi như nguy nan như ngày xưa." Đại nương thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt vừa phiền muộn vừa bất mãn.



Có thể thấy được làm nháo lên rất hiệu quả, đại đa số trong lòng bách tính cũng bắt đầu bất mãn với Viêm gia.



Mộc Phỉ nhón chân nhìn vào trong, nhìn không rõ tình huống bên trong lắm, liền quay lại bên cạnh Khôi Diệu, ngửa đầu dò hỏi:



"Diệu Diệu sư phụ, người gặp qua rất nhiều chuyện, vậy có biết nhị công tử nhà Viêm thị không?"



"Hình như đã nghe qua, kéo người ta hỏi một chút liền biết." Khôi Diệu lập tức đi đến tiện tay kéo áo một nam tử trung niên hỏi:



"Vị tiểu ca này, chủ tử phía  sau tiệm này có phải là nhị công tử kêu là Viêm...?"



"Ngươi nói nhị công tử Viêm Dục hả, hôm qua nghe nói đã trở lại Viêm phủ, đi ra ngoài lịch luyện hơn nữa năm, cũng không biết là học cái gì, cái này, nghe nói chuyện này là lỗi của hắn, không chỉ không bồi thường cho người bị hại, còn không để ý người ta  trực tiếp đuổi ra ngoài, hừ, gương mặt đẹp thì thế nào, tâm địa lại ác độc như rắn rết!"



Mộc Phỉ kinh ngạc, không nghĩ đến Viêm Dục đi nhanh như vậy, vậy mà đến trước cả nàng, còn phát sinh thêm chuyện này, hai người còn thiếu chút thẳng thắn, Viêm Dục ở trong lòng nàng, tình cảm có chút biến hóa, tương tự như thân tình nhưng cũng không giống thân tình.



A đúng rồi, người kia nói là Viêm Dục gây chuyện, nàng phải tìm hiểu một chút mới được, có thể giúp đỡ một xíu, tránh để người bên ngoài coi thường hắn.



Ỷ vào thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, Mộc Phỉ linh hoạt chui vào nơi gần nhất, Khôi Diệu lập tức buộc ngựa vào cọc gỗ, sợ nhiều người lộn xộn làm Mộc Phỉ bị thương, cũng chen theo nàng vào bên trong.



Hai người vừa mới đứng vững, liền thấy nam tử gây chuyện quay lại kích động bách tính:



"Các vị hương thân phụ lão, bây giờ quan viên bảo vệ, có thể lão gia quan chức hèn mọn, không làm chỗ giựa cho hậu bối, bị thiệt hại chỉ có thể câm miệng, khiếu nại không được, lão gia bị bệnh nằm liệt giường, ta thật sự không nhịn được mời các vị hương thân phụ lão làm chủ."



Âm thanh nhỏ nhẹ, diễn xuất sinh động, có thể nói nghe là cảm động muốn khóc.



"Diệu Diệu, vị thúc thúc này rất tốt nha, lão gia bị bệnh hắn liền chạy đến tìm kẻ đầu xỏ bán mạng cho chủ tử, thật khiến người khác khâm phục." Giọng nói êm tai vang lên, rõ ràng lọt vào trong tai mọi người.



Nam tử quay người nhìn thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi, lập tức vui vẻ ra mặt:


Được rồi, chắc tâm tình của Diệu Diệu sư phụ không tốt, không nên tranh cãi với nàng, cái lưỡi không có xương, cái gì cũng nói ra được, nàng cũng không muốn tốn calo.



Nói đến, đây là lần đầu tiên Khôi Diệu dùng giọng nói mang theo ghét bỏ nói chuyện với nàng nha, quả thực là quá kì quái.



"Vị tiểu cô nương này, công tử nhà ta cho mời." Lộ Sấm một mực chờ ở một bên, nhìn hai người nói chuyện liền không dám lên quấy rầy, thật vất vả mới thấy các nàng dừng nói chuyện, đi đến bên cạnh Mộc Phỉ, ngăn cản đường đi của nàng.



Mộc Phỉ nhíu mày, không kiêng nể đánh giá nam tử trước mặt, nhìn ăn mặc là một thị vệ, công tử của hắn là ai, chẳng lẽ là Viêm Dục sao?



"Công tử nhà ta là đại công tử của Viêm gia." Lộ Sấm nhìn thấy ánh mắt phỏng đoán của Mộc Phỉ, liền giới thiệu đơn giản.



Mộc Phỉ tiếp tục nhíu mày, thủy mâu nhìn Khôi Diệu đang đứng chờ ở trước đường, chống lại ánh mắt cười như không cười của nàng, phát ra một tiếng " Cút."



"Tiểu cô nương, xin chú ý thái độ của mình!"



Sắc mặt Lộ Sấm không tốt lắm, tuy Mộc Phỉ nói vài câu trợ giúp Viêm gia, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, một hài tử choai choai, không chừng là chó ngáp phải ruồi, đại thiếu gia lại muốn tự mình tạ ơn nàng, bảo hắn đi mời đến, là cho tiểu cô nương này mặt mũi rồi, không nghĩ tới nàng không có một tia cao hứng, ngược lại còn bày ra bộ dạng khinh thường.



Cút gì mà cút, nhìn một chút cũng biết là người lỗ mãng, một chút giáo dưỡng đều không có.



"Thái độ giá nhiêu tiền, ngươi đã nhận lệnh của công tử nhà ngươi đến mời ta, công tử nhà ngươi lại là đại công tử Viêm gia, mục đích là muốn cảm tạ ta, cho là ta giải vây cho nhà các ngươi, đã như vậy, đây là thái độ của ngươi!"



Mộc Phỉ ghét nhất cái thái độ ngạo mạn như vậy, làm nàng trước đó còn cảm thấy Viêm Duệ là đại thúc ca ca còn muốn nhân cơ hội xem có thể gặp được mặt đại thúc không, làm sao biết đều là huynh đệ của nhau mà sao tính tình lại chênh lệnh đến vậy, nhìn con mắt còn muốn vượt qua lông mày nữa, mời mời con khỉ.



Khó trách trước đó khẩu khí của Diệu Diệu sư phụ là lạ, cho là nàng cùng người Viêm gia là một bọn hả, phải tìm nàng giải thích rõ ràng mới được.



Trong lúc Mộc Phỉ suy nghĩ người đã xông đến bên đường, tươi cười hớn hở nhìn Khôi Diệu:



"Diệu Diệu sư phụ, chúng ta cùng đi ăn cơm nha, đồ nhi thật đói bụng."



"A, con khong đi cùng hắn thật hả?" Khôi Diệu khó hiểu nói.



"Thôi, cảm ơn người khác còn bày ra cái mặt đó, con cũng có tiền mà, không thèm đi với họ đâu." Mộc Phỉ quay đầu làm mặt quỷ, kéo cánh tay của Khôi Diệu làm nũng:



"Hơn nữa, Phỉ nhi muốn ở trọn kiếp với sư phụ, Diệu Diệu sư phụ đi nơi nào, con liền đi nơi đó."



Trong nháy mắt sắc mặt Khôi Diệu dễ nhìn hơn rất nhiều, giống như khiêu khích nhìn thoáng qua bên kia, ôm vai Mộc Phỉ ép cả người nàng sang một bên mình, cười nói:



"Vậy thì tốt, tối nay chúng ta liền đi phòng trọ nằm nghỉ xong ăn một bữa, vi sư sẽ cho con biết thế nào là đánh bạc!"



"Được được, con cũng muốn mở mang kiến thức xem sư phụ gian lận thế nào." Mộc Phỉ đứng thẳng người, hưng phấn vỗ tay.



"Cái gì mà gian lận, vi sư là  thiên tài chân thật đấy, nhớ năm đó..."



"Hai vị, xin dừng bước."



Âm thanh lễ độ cắt ngang hồi tưởng của Khôi Diệu, một thân áo xanh, tóc đen chải cao, nam tử toàn thân khí phách ngăn chặn trước hai người, nhẹ nhàng lễ độ mời nói:



"Tại hạ là Viêm Duệ, muốn mời hai vị qua phủ một chuyến, không biết hai vị có thời gian không?"