Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 68 : Bảo vệ cô đến phút cuối cùng

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Máy bay của Bạch Phụng và Doãn Phi đã bay trước cách đó ước chừng khoảng ba mươi phút. Trong máy bay của Lục Thiên Mặc chỉ có mình Mạch Linh và hắn, loại máy bay tư nhân này đã được tân tiến với chế độ không người lái, Lục Thiên Mặc chỉ cần đưa bản đồ đường bay vào máy tính của thiết bị lưu trữ, máy bay sẽ tự động bay đến nơi đã được yêu cầu.



Mạch Linh tiến đến phòng bếp trên máy bay pha lấy một tách cà phê đen không đường, cô đem đến chìa ra trước mặt hắn.



"Anh uống một chút cà phê đi."



Lục Thiên Mặc quay đầu nhận lấy hớp một ngụm, hắn cầm cái la bàn trên tay, nhàn nhạt nói.



"Còn hơn sáu giờ nữa máy bay mới hạ cánh, em ngủ một chút đi."



Cô nghe hắn nói mới chợt nhận ra rằng bản thân cũng đã mất ngủ suốt đêm, nhưng trong vẻ mặt của hắn lúc này dường như đang lo lắng về một vấn đề nào đó, Mạch Linh ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng: "Hình như anh đang bất an?"



Hắn mím môi, vài phút sau mới lên tiếng: "Chính phủ Myanmar cùng với lực lượng của Bangladesh đang tăng cường triệt phá tổ chức của chúng ta và buộc ta phải rút khỏi địa phận châu Á."



"Nhưng chẳng phải anh đã nắm chủ toàn bộ châu Á rồi hay sao?"



Lục Thiên Mặc xoa xoa đầu cô, khoé môi đẹp đẽ nở một nụ cười: "Châu Á tuy là nơi tôi lớn lên nhưng chỉ có Đài Loan là tôi đang thống trị. Ngoài ra các châu lục khác như châu Âu và châu Mĩ thì hoàn toàn nằm trong tay của Hắc đạo rồi. Em cũng biết rằng châu Á là quốc gia rộng lớn, nếu như tôi có thể nắm được toàn bộ quyền lực ở châu Á vậy thì chuyến bay lần này chúng ta cũng không cần phải đi nữa."



Mạch Linh chỉ biết gật đầu, quả thật là cô chưa từng thấy Lục Thiên Mặc lo lắng như thế bao giờ, trước khi đi Doãn Phi đã từng nói rằng có thể chuyến đi lần này rất nguy hiểm, Lục Thiên Mặc rời khỏi Đài Loan thì Hắc đạo như rắn mất đầu, so với việc để cô ở lại thì chọn cách để cô đi cùng có lẽ sẽ an toàn hơn. Dù sao thì Lục Thiên Mặc hắn cũng có thể bảo vệ cô, ít nhất là như vậy.



Mạch Linh thở dài, cô rất hoài nghi về những dự định lần này, khuôn miệng chỉ vừa vặn thốt ra câu hỏi: "Thuộc hạ của anh không ít, tại sao không cho người theo cùng. Chúng ta chỉ đi có bốn người, như vậy liệu có ổn không?"



"Bứt dây chỉ khiến rừng thêm động mà thôi."



Hắn đặt cái la bàn đang chỉ loạn xạ trên tay xuống ghế rồi đứng dậy tùy ý thả hai tay vào tui quần, đi đến bên cạnh cửa sổ.



Những đám mây ở bên ngoài nhanh chóng bay qua rất nhanh rồi tan vào không khí, Mạch Linh có thể nghe rõ tiếng ù ù của gió va vào thành máy bay, và cô cũng tựa hồ như nghe thấy nhịp tim của mình, nó báo rằng trong lòng cô đang có một linh cảm rất bất an.



Lục Thiên Mặc xoay đầu lại nhìn cô, hắn đưa tay kéo người cô lại gần. Gương mặt đẹp đẽ đã bị nỗi lo lắng mơ hồ làm nhợt nhạt đi.
Đầu máy bay của Lục Thiên Mặc đã sát gần bên đỉnh núi, với độ cao và tốc độ này mà đâm vào thì chỉ có tan xác, hắn buông cần điều khiển, đứng lên ôm chặt lấy người cô, gấp gáp lên tiếng hỏi.



"Em có biết bơi không?"



Mạch Linh lắc đầu, lần trước cố bị Lục Thiên Mặc hắn kéo xuống hồ bơi một lần đã xem uống nước mà chết đuối rồi, vậy mà hắn còn không nhận ra là cô không biết bơi hay sao?



Lục Thiên Mặc đưa tay kéo lấy băng hộc phía trên đầu lấy ra một ống thở dùng để đi lặn biển. Hắn nhanh chóng đeo vào miệng cô. Ôm cô xoay đến phía cửa lớn.



"Lục Thiên Mặc! Anh...Anh muốn nhảy xuống sao?"



Hắn xoa xoa đầu cô, gương mặt méo mó cố nặn ra một nụ cười: "Chúng ta chỉ còn cách này. Em hãy nhớ lấy những gì tôi nói hôm nay, dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng phải sống, tôi sẽ bảo vệ em đến khi chúng ta an toàn trở về Đài Bắc."



Những lời này...sao lại hiện lên vẻ thê lương chưa từng có.



Như là báo hiệu cho một việc khủng khiếp sắp sửa xảy ra...



Nhưng không sao! Cô sẽ nghe lời hắn mà cố gắng sống sót để quay về, vì cô biết rằng hắn sẽ không dễ dàng để cho cô phải bỏ mạng ở đây.



Chỉ còn ba mươi giây cuối cùng, Lục Thiên Mặc đưa tay mở cửa, hắn hôn nhẹ lên trán cô: "Chuẩn bị nhé! Một...Hai...Ba!"



Khi số ba vừa dứt, tay hắn đã đẩy Mạch Linh phóng xuống, hắn ôm cô ở trong lòng, đầu máy bay va chạm mạnh với đỉnh núi mà nhanh chóng phát nổ, mấy mảnh thủy tinh và sắt nhọn bay đến như mưa cắm chặt vào lưng của Lục Thiên Mặc, lúc nguy hiểm này trái tim Mạch Linh chợt nhói lên, thì ra hắn đã dùng thân thể của mình để che chắn sự va chạm của vụ nổ kia vì cô. Cơn gió vù vù thổi qua bên tai đã làm cho đôi mắt Mạch Linh đau rát, cô không thể mở miệng nói chuyện vì đang đéo đồ thở trên mặt mình, Lục Thiên Mặc vẫn ôm chặt lấy cô mặc cho vết thương ở sau lưng đã nhuộm đỏ cả áo.



"Em giữ chặt lấy ống thở nhé, có thể chúng ta sẽ bị chìm xuống rất sâu."



Cô nhanh chóng gật đầu, một tay giữ lấy ống thở, một tay ôm chặt lấy mu bàn tay hắn giống như cho hắn một lời hứa rằng bản thân sẽ làm được, cô sẽ an toàn cho đến khi được nói câu: "Em yêu anh."



Hai người nhanh chóng rơi xuống biển, đợt sóng mạnh cuốn tới làm bật vòng tay của Lục Thiên Mặc ra khỏi người Mạch Linh và đẩy hai người đi rất xa. Mạch Linh chìm sâu xuống phía dưới, cô nhanh chóng khởi động ống thở và đeo cặp mắt kính lặn được trang bị sẵn trên đó vào mắt, giây phút cô không nhìn thấy bóng dáng của Lục Thiên Mặc ở bên mình cô dường như là oà khóc, cô cảm thấy rất sợ, một nỗi sợ hãi vô cùng tột đỉnh truyền đến lòng ngực, cô đã mất đi vòng tay bảo vệ của hắn giống như là mất đi cả thế giới của mình. Mặc dù hắn có bơi giỏi cỡ nào nhưng với độ cao như thế mà rơi xuống thì cũng phải bị chìm rất sâu, hơn nữa hắn không có ống thở và bình tiếp hơi, cộng thêm những vết thương nặng trên lưng thì làm sao mà hắn có thể cầm cự nổi, đâu phải cô không biết, khi vết thương hở mà lại quá sâu khi lần vào nữa chỉ càng làm cho máu chảy ra nhiều hơn. Lúc hai người rơi tỏm xuống biển hoà lẫn cùng xác máy bay rơi theo. Bọn đặc nhiệm SWAT đinh ninh rằng Lục Thiên Mặc và Mạch Linh đã chết, máy bay của bọn chúng vẫn không chịu bỏ qua, còn hướng súng nổ lớn bắn xuống biển ba phát, những trận sóng mạnh mẽ ồ ạt ập đến khiến cả hòn đảo bị nhấp chìm.