Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 69 : Không tìm ra được tung tích

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Mạch Linh cô nhướn người để bơi lên trên mặt nước nhưng với thể lực của cô vốn dĩ là không đủ, cô quằn quại ở dưới dòng nước lạnh rất lâu, cũng chẳng biết là thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng Lục Thiên Mặc đi đến bên cạnh mình, hắn đưa tay ra nắm lấy tay cô, cùng cô chơi đùa trên bờ biển dài trải đầy ánh nắng...



Cô chớp chớp hàng mi cong vút của mình rồi mở mắt ra, bầu trời hiện tại đã mờ tối hắn, ở nơi hoang vu này cô chẳng cách nào tìm ra được một ánh đèn, huống hồ gì là tìm người đến cứu.



"Lục Thiên Mặc, anh đang ở đâu?"



Cô đi vòng quanh mấy mỏm đá nhấp nhô và liên tục lên tiếng gọi tên hắn. Tiếng cô vang vọng ra xa rồi vọng lên hiện lên một vẻ u buồn cô độc đến đáng sợ, hoá ra trong giờ phút chúng ta chỉ có một mình, dù bên cạnh xuất hiện bất kì một người nào đó cũng đủ làm bản thân cảm thấy yên lòng hơn.



Mạch Linh cứ ngỡ là trời sập tối nhưng hoá ra bình minh đang dần chạy lên phía bên kia của chân trời, ánh mặt trời chiếu vào bờ cát vàng óng ánh lên như hàng ngàn hạt kim tuyến lấp lánh, cô đã ở đây và tìm kím Lục Thiên Mặc suốt đêm, cái lạnh giá và cơn đói đã từ từ hành hạ cơ thể mỏng manh của cô, nhưng Mạch Linh vẫn nhất quyết không cho phép bản thân mình gục ngã, cô đưa mắt quan sát xung quanh, theo như địa phận ở nơi này mà cô từng nhìn thấy trên bản đồ thì đây chính là hòn đảo Bắc Sentinel cách đất liền Myanmar sáu trăm bốn mươi bốn ki-lô-mét. Nơi này hoàn toàn độc lập với thế giới bên ngoài, các nguồn sóng điện tự và internet không thể nào truyền đến đây được, hơn nữa phía trên đảo này còn có một nhóm người sinh sống nhưng họ tuyệt đối không bao giờ hiếu khách, nếu như bọn họ ngửi thấy có dấu vết của người lạ lui tới thì họ sẽ lập tức giết chết.



Mạch Linh lết từng bước đi dài trên bờ cát để tìm bóng dáng của người đàn ông kia, thời gian cứ như thế trôi qua thoáng một cái mặt trời đã đứng bóng trên cao. Cô cảm nhận được cái nóng rát trên da mình, nhưng vẫn cố gắng đi tìm Lục Thiên Mặc trong sự vô vọng tột cùng.



Phía xa xa kia có gì đó đang chuyển động, Mạch Linh tựa hồ như tìm thấy được một tia hi vọng, cô mặc kệ bản thân đang đói khát như thế nào vội vàng chạy đến, cơn sóng mạnh ập thẳng vào chân cô khiến cả người cô ngã nhào xuống nền cát ướt sẫm, Mạch Linh chống tay đứng dậy tiếp tục hướng đến phía hiện vật đang cử động kia, trong lòng vẫn rất mong đó là Lục Thiên Mặc.



Băng qua bốn mỏm đá to, Mạch Linh dừng lại trước một khe hở nhỏ, cô nhìn xuống hai chân mình thì nhìn thấy một bàn tay, cô lật đật quỳ xuống, đưa tay đào bới đóng cát xuống để kéo Lục Thiên Mặc ra.



"Lục Thiên Mặc! Anh mau tỉnh lại đi, anh đừng làm em sợ mà. Lục Thiên Mặc."



Mạch Linh dùng hết mọi cử động để giúp cho hắn có thể hô hấp bình thường trở lại, cô đặt môi mình lên môi hắn, cố gắng truyền hơi thở vào trong cổ họng, hai bàn tay cô đặt trên ngực hắn ra sức làm động tác ép tim để hắn có thể nhanh chóng tỉnh lại.



Đã hơn hai mươi phút trôi qua, lúc Mạch Linh buông tay và nghĩ rằng Lục Thiên Mặc sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa thì hắn lại cử động ngón tay rồi từ từ mở mắt. Mạch Linh quỳ rạp xuống bên chân hắn, cô dùng sức để đỡ cho đầu hắn bật dậy để dựa vào ngực mình, vừa nhìn thấy thân thể kia cử động cô đã vui mừng đến mức nước mắt tèm lem.



"Anh tỉnh lại rồi, anh cảm thấy trong người như thế nào? Còn vết thương sau lưng anh nữa. Anh..."
Phía trước ngực Mạch Linh bỗng dưng ướt một mảng, cô có thể biết được đó là máu của Lục Thiên Mặc đang chảy ra, cô chần chừ vài giây sau đó mới ấp úng lên tiếng: "Lục Thiên Mặc, anh có sao hay không? Vết thương của anh lại chảy máu rồi."



Gương mặt của hắn lúc này đã trở nên trắng bệch, bước chân cũng đã dần dần mất đi phương hướng đến bước tiếp đi: "Anh không sao! Chúng ta sắp đến nơi rồi, chỉ cần vượt qua được đỉnh đồi này."



[...]



Bên phía của Doãn Phi và Bạch Phụng vẫn đang liên lạc về trung tâm của Rob và Lô Tấn để tăng cường điều tra nơi mà Lục Thiên Mặc xảy ra tại nạn, sau đợt tổng càn quét vừa rồi thì lực lượng SWAT đã quay về và đã cho thu hồi giám sát, đã hơn hai ngày nay tất cả lực lượng đã bay vòng quanh để theo dõi tình tình của và phục vụ điều tra vụ việc mất tích của lão đại và Mạch Linh nhưng vẫn chưa tìm thấy được tung tích của hai người.



"Shit! Tình hình này nếu như chúng ta còn ngồi ở đây thì hai người họ đã chết mất xác ở đâu đó rồi."



Bạch Phụng nóng ruột chờ đợi tin tức đã sắp phát điên lên, hắn liên tục gọi điện vào số của hai người nhưng vẫn không được, Doãn Phi vừa nói chuyện điện thoại với Rob xong liền quay sang nói với Bạch Phụng.



"Chúng ta mau quay về Đài Loan, ở tổ chức xảy ra chuyện rồi."



"Mẹ kiếp, bọn chúng lại ngang nhiên lợi dụng cơ hội này để phục kích chúng ta sao?"



Doãn Phi gõ gõ mấy ngón tay lên bàn phím, cô đánh dấu một vài kí hiêụ trên đó rồi vội vàng kéo Bạch Phụng lên máy bay: "Chúng ta xuất phát thôi."



"Được, ta đi."



Bạch Phụng xoay người cầm lấy áo khoác của mình rồi xoay người đi theo Doãn Phi bước lên máy bay, bọn họ trong đêm đó đã nhanh chóng có mặt ở Đài Bắc để phối hợp với tổ chức vừa tìm tung tích của Lục Thiên Mặc vừa đánh trả lại bọn người hèn hạ của Hắc bang kia.