Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 13 : Diễn kịch

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


Đột nhiên Mạc Tử Yên

cảm thấy có gì đó không ổn, dường như anh đang có âm mưu gì đó?! Đừng

nói cô đa nghi nhưng tính tình của anh không ai có thể đoán trước được,

nhìn anh lộ ra nụ cười rạng rỡ như vậy, Mạc Tử Yên có cảm thấy bản thân

cô dường như đang bị tính kế, chính xác hơn mà nói, cô hình như sắp rơi

và tay địch mất rồi!



Trước kia cô chưa từng thấy anh lộ ra nụ

cười như vậy, dường như anh chỉ mỉm cười nhẹ, lạnh nhạt mà xa cách, chưa bao giờ anh cười với cô như vậy, hơn nữa hai người bọn họ sống chung

một nhà, ngủ chung một phòng nhưng mà chạm mặt cũng chẳng được mấy lần,

nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu, huống chi là cười với nhau!



“Em đến rồi!” Giọng nói ấm áp dễ nghe khiến Mạc Tử Yên có chút ngỡ ngàng,

dường như rất lâu trước kia anh cũng nói với cô bằng giọng nói như vậy,

kiếp trước cô không cần, thậm chí là không để tâm, nhưng hiện tại lại

khác, cô khát khao được anh nói bằng giọng nói như vậy, cảm giác như là… Có cái gì đó len lỏi trong tim cô?!



“Anh...?” Đang đợi em sao?!



Tất nhiên những lời phía sau Mạc Tử Yên thức thời không dám mở miệng, dù

sao cô cũng không muốn bản thân tự mình đa tình sau đó lại tự rước lấy

nhục nhã. Với lại muốn anh chờ đợi ai đó, chuyện này đúng là hiếm có

đấy! Kết hôn năm năm, mặc dù ít tiếp xúc với nhau nhưng ít nhiều Mạc Tử

Yên cũng hiểu rõ anh không thích chờ đợi người khác, tính tình này của

anh từ trước đến nay đều không thay đổi. Cô quả thật muốn biết lý do tại sao anh lại thường xuyên đến Waiting, nếu không phải chờ đợi ai đó thì

anh đến đó làm gì?! Hơn nữa, người anh đang chờ đợi… Là ai chứ?!



Còn chưa kịp mở miệng Mạc Tử Yên đã bị anh kéo đến bàn ăn của mình, tay anh ôm lấy eo cô, khoảng cách của hai người nháy mắt được kéo gần lại, anh

mở miệng với cô gái đối diện: “Châu tiểu thư, giới thiệu với cô đây là

bạn gái của tôi!” Lời nói tự nhiên, thái độ bình thản của anh khiến cô

gái gọi Châu tiểu thư kinh ngạc nhìn Mạc Tử Yên.



Không chỉ có
mỗi người một vẻ, khó lòng mà nói rõ được.



Ra khỏi nhà hàng, Ám

Dạ Duật muốn đưa Châu tiểu thư về nhưng lại bị cô nàng từ chối khéo đi,

gượng cười: “Không cần đâu, tôi còn có chuyện nên đi trước đây…” Ám Dạ

Duật bộ dạng không sao cả mở cửa xe cho cô, tất nhiên Mạc Tử Yên cô sẽ

không từ chối mà lên xe.



“Anh cố tình đấy à?” Rõ ràng chiếc xe

Lamborghini của anh chỉ có hai chỗ, nếu anh muốn đưa cô gái đó về thì cô ta ngồi ở đâu chứ?! Anh là muốn người khác biết khó mà lui đây mà!



“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Ám Dạ Duật nửa thật nửa đùa, ánh mắt nhìn Mạc Tử Yên chăm chú, đột nhiên chiếc xe ngừng lại, Ám Dạ Duật sáp mặt

lại gần cô.



Thình thịch, thình thịch!



Mạc Tử Yên có thể

nghe được tiếng tim đập của mình, tim cô dường như đang đập rất nhanh

khiến Mạc Tử Yên cảm thấy hít thở không thông. Ánh mắt của anh khiến cô

cảm thấy khó thở, gương mặt anh cách cô chỉ có 2 cemtimet, gần đến nổi

khiến cô có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên gương mặt anh…



“Tại sao lúc nào cô cũng nhìn tôi với ánh mắt như thế?” Ám Dạ Duật mở miệng,

trong xe chặt trội khiến giọng nói của anh vang lên õ ràng, xe anh cách

âm ất tốt, bên ngoài ồn ào thế nào bên trong lại tĩnh lặng như thế.



Mạc Tử Yên giật mình, quay đầu đi, giọng nói có chút lắp bắp: “Ánh… Ánh mắt gì chứ…?!”



Nhìn má cô ngày càng đỏ khiến Ám Dạ Duật không khỏi cong khóe môi, đột nhiên anh cảm thấy trêu đùa cô gái này rất thú vị. Lấy tay nắm lấy chiếc cằm

nhỏ bé cua cô, muốn cô đối diện với ánh mắt của anh.



Nhìn thấy anh ngày càng sát lại gần mình, trong đầu Mạc Tử Yên không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết sợ hãi nhắm mắt lại.