Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 3 : Waiting

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


Hai ngày sau Mạc Tử

Yên xuất viện, dù sao cô cũng chẳng bị thương nặng lắm, chỉ cần truyền

nước biển và nghỉ ngơi thật tốt là ok. Nhưng cũng tại mẹ cô quá lo lắng

cho con gái nên đã bắt cô ở đây hai ngày để bác sĩ kiểm tra cẩn thận,

cuối cùng kết quả đã nói là cô không sao, không để lại di chứng gì mẹ cô mới yên tâm để cô về nhà.



Trải qua hai ngày này cô mới biết bản

thân mình thật sự đã trùng sinh! Điều này khiến Mạc Tử Yên vừa vui vừa

mừng, nhưng dù thế nào thì cô cũng sẽ không để chuyện khiếp trước xảy ra một lần nữa, cô cũng chẳng muốn phải bỏ lỡ hay hối hận lần nữa. Nếu lần này cô thật sự bỏ qua anh, thì ông trời cũng sẽ không cho cô làm lại từ đầu được nữa...



Sống hết một kiếp suy nghĩ của cô cũng chững

chạc đi rất nhiều, hơn nữa những sai lầm của quá khứ khiến Mạc Tử Yên

như trở thành một con người hoàn toàn khác. Đối với cô trên đời này,

không ai quan trọng hơn gia đình và anh...



“Bảo bối, lên xe đi…”

Vân Hinh Như thấy con gái như người mất hồn đứng đó thì không khỏi lo

lắng, nếu không phải bác sĩ đảm bảo con gái bà không sao bà cũng sẽ

không để cô xuất viện đâu!



“Vâng…” Mạc Tử Yên mỉm cười, mở cửa xe bước, sau khi ổn định vị trí cô mới ôm lấy cánh tay của mẹ.



“Bảo bối, lát nữa về đến nhà mẹ sẽ bảo dì Trương nấu món con thích nhất cho con!”



Vân Hinh Như xoa đầu con gái cưng, ánh mắt lộ ra tia lo lắng, nếu con gái

đã chia tay với tên họ Trác đó thì bà sẽ giới thiệu cho con gái một

người chồng tốt. Nhưng nghĩ đến tính tình của con gái thì bà bất lực thở dài, con bé rất ngoan cố, nếu không trước kia sao lại không đồng ý mối

hôn sự mà bà đã sắp đặt?! Nghĩ đến đứa con rể hiếm có như vậy, bà cũng

cảm thấy tiếc nuối, mặc dù nhà bên kia đã nói một phần cũng do con trai

bọn họ nhưng dù sao...



Càng nghĩ Vân Hinh Như càng cảm thấy

không vui, nếu trước đây con gái đồng ý mối hôn sự này tốt biết mấy, con gái cưng của bà cũng không cần phải vì người đàn ông đó mà cắt cổ tay

tự tử!



Nhưng mọi chuyện đã qua, không thể nào quay lại được. Có trách là trách bọn trẻ không có duyên với nhau...



“Aizz…” Vân Hinh Như không khỏi thở dài khiến Mạc Tử Yên bên cạnh có chút khó hiểu:
“Dì Trương...” Ngoại trừ ba ba cùng mẹ thì dì Trương là người yêu thương cô nhất, nhớ trước kia dì Trương luôn khuyên bảo cô đừng quen với Trác Lân bởi hắn không phải người tốt, nhưng cô lại không nghe, còn cãi lại lời

của dì...



“Tiểu thư, mừng cô trở về nhà của mình!”





Trương là một người phụ nữ ngoài ba mươi, bà rất thân thiện và thích

nhất là cô tiểu thư bé bỏng này. Tiểu thư được bà chăm sóc từ nhỏ, đối

với cô đều như con gái của mình, từ trước đến nay tiểu thư chưa bao giờ

cãi lại lời bà nhưng lại vì tên tiểu tử họ Trác đó mà lời cãi lời bà.

Điều này khiến dì Trương vô cùng đau lòng, nhưng khi biết tiểu thư bé

bỏng vì tên đó mà cắt cổ tay tự tử thì bà càng đau lòng hơn.



“Được rồi, đến đây ăn cơm đi nào. Hai dì cháu lát nữa hãy tâm sự!”



Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, trên mặt mọi người đều có nụ cười, điều này khiến Mạc Tử Yên rất hạnh phúc.



Sau bữa ăn cô muốn đi ra ngoài dạo nhưng mẹ cô lại không đồng ý khiến Mạc Tử Yên làm nũng đến nửa giờ mới được phép đi.



Vì vừa mới xuất viện nên cô không muốn lái xe, bác Hải - tài xế nhà cô chở cô đi đến tiệm sách mà cô đã yêu cầu.



Chào tạm biệt bác Hải cô liền bước vào trong, đó là một tiệm sách gồm hai

tầng, tầng dưới là tiệm sách nhưng bên trên lại là quán cà phê.



Tiệm sách mang tên Waiting được trang trí vô cùng đơn giản, nhưng lại thanh

nhã, khiên cô cảm thấy rất thoải mái, mặc dù là lần đầu tiên đến đây

nhưng cô rất quen thuộc nơi này.



Thứ cô thắc mắc nhất là cái tên

tiệm này - Waiting có nghĩa là chờ đợi, kiếp trước anh rất hay đến đây,

cô không biết anh đến đây làm gì, phải chăng là chờ đợi một ai đó?!



Bất kể người anh chờ là ai nhưng người đó tuyệt đối không phải cô!



Cô cười nhạt, đi về phía giá sách tuỳ ý chọn một quyển sách, cầm lấy nó đi về phía ghế sa lông. Chợt, cô nhìn về phía lầu hai, một gương mặt đập

vào mắt cô, ánh mắt ấy khiến trái tim cô không khỏi lỡ nhịp!