Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 4 : Gặp gỡ (1)

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


Gương mặt khôi ngô

tuấn tú, sở hữu nét đẹp ôn hòa, dáng vẻ thư sinh nho nhã, ánh mắt sâu

như biển, lại trong như ngọc, môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười nhợt nhạt

nhưng lại quyến rũ không nói nên lời.



Hôm nay anh mặc một chiếc

áo sơ mi xanh nhạt gọn gàng như mới, quần tây xếp li thẳng tắp, trên

người mang vẻ thanh nhã, trầm tĩnh.



Cô không ngờ... Mình lại có thể gặp anh nhanh như vậy...



Vẫn gương mặt ấy, vẫn ánh mắt ấy, khiến cô không khỏi đắm chìm trong kí ức.



Cô và anh chỉ gặp nhau có ba lần mà đã kết hôn, đối với hai người bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ đối phương.



Lần đầu tiên gặp anh, đó là lần xem mắt của hai gia đình. Thật ra cô cũng

không chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng lại không thể mở miệng nói ra,

chỉ là cô không ngờ anh cũng phản đối! Dường như ấn tượng đầu tiên đối

với anh là một người rất quy củ, có thể thấy anh rất quý trọng gia đình

của mình, hơn nữa nhìn thái độ, chắc hẳn anh là một người con hiếu

thảo...



Hoàn toàn không giống với cô, có lẽ cô rất yêu thương bố

mẹ mình nhưng nếu ép buộc cô làm những chuyện mà cô không thích, cô nhất định sẽ không đồng ý.



Bởi vì anh phản đối mà cuộc xem mắt kết

thúc, lúc này cô mới biết hoá ra lời nói của anh lại có trọng lượng như

vậy, ngay cả mẹ cố chấp cũng cô cũng không thể nói được gì.



Lần

thứ hai bọn họ gặp gỡ là sau khi cô chia tay Trác Lân, lúc đó trong đầu

cô trống rỗng, cảm giác như mất đi cả thế giới, bởi vì giây phút ngu

ngốc ấy mà cô đã đến gặp anh, đề nghị kết hôn!



Cô vốn không biết số điện thoại của anh, vì vậy mà cô đã xin mẹ mình, mẹ cô nghĩ là cô

nghĩ thông suốt nên không phản đối cô tìm anh, có được số điện thoại, cô liền gọi cho anh, hẹn nơi gặp mặt.



Đó là lần thứ hai, cô hẹn anh ở một quán cà phê cô hay đến, đó là một nơi yên tĩnh, thích hợp nói chuyện của bọn họ.
thân thế nào hắn còn không rõ sao. Mấy năm trước nghe tin anh từ chối

cuộc hôn nhân giữa hai nhà đã hắn nghi ngờ không thôi, bởi vì những lần

trước Ám Dạ Duật đều tìm cách chạy trốn nhưng lần này lại từ chối thẳng

thừng như vậy, có trời mới biết trong hồ lô của anh đang bán thuốc gì!



“Ừ…” Ám Dạ Duật gật đầu, ánh mắt rời khỏi người Mạc Tử Yên.



“Tại sao?!” Tôn Lãnh Diệt nghi ngờ nhìn bạn thân, dường như không giống với tính tình của Ám Dạ Duật?!



“Không tại sao cả!”



“Reng reng!” Âm thanh duyên dáng vang lên, Ám Dạ Duật bắt điện thoại.



“Mẹ…?!”



“…”



“Con biết rồi.”



“…”



“Con trở về liền…”



Tắt điện thoại, Ám Dạ Duật thở dài, dường như mẹ của anh lúc nào cũng muốn anh lấy vợ!



Nhìn vẻ mặt của bản thân, hắn tất nhiên biết nội dung cuộc điện thoại, chắc hẳn bác gái lại gọi bảo Duật đi xem mắt đây!



“Về thôi…” Hai người đứng dậy, đi xuống lầu.



Lúc này Mạc Tử Yên đã thoát khỏi kí ức của bản thân, bởi vì có người đến gần gọi cô khiến cô giật mình.



“Tôi có thể ngồi cùng không?!”



Mạc Tử Yên gật đầu, hoá ra là cô chiếm hết cả cái ghế. Vì vậy Mạc Tử Yên đứng lên, nhường chỗ cho cô gái.



Không ngờ lúc này, cô lại đụng phải một bức tường thịt!