Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 5 : Giải nguy
Ngày đăng: 19:16 19/04/20
“A!”
Mạc Tử Yên không ngờ cô vừa quay người lại đụng trúng một bức tường, mà bức tường
này nói cứng nói mềm cũng không mềm, có điều nó có một mùi hương thoang
thoảng, mùi vị giống trà xanh, thanh khiết nhưng không quá nồng nàn.
Mùi hương này như đưa cô về ngày hôm đó, hôm đó là ngày tổ chức hôn lễ của
cô và anh. Hôn lễ của họ được tổ chức ở nhà thờ, gia đình hai bên bận
bịu tiếp khách, anh cũng bận rộn không kém, chỉ có cô ngồi đó, không nói gì. Mặc dù nói là hôn lễ của cô nhưng mọi chuyện đều do người lớn quyết định, người làm cô dâu như cô thật ra chẳng khác nào bù nhìn, chính xác hơn mà nói là cô không quan tâm đến hôn lễ của bản thân.
Trên lễ đường, hai người bọn họ đứng nhìn nhau, nhưng lại như thông qua người
này mà liên tưởng đến người khác. Cô đã từng mong ước sẽ có một ngày bản thân mình sẽ trở thành cô dâu, nhưng ước mơ đã thành hiện thực, mà chú
rể lại không phải người cô yêu!
Ngày hôm đó anh mặc một bộ comlê
trắng, rất nhã nhặn, trên người thoang thoảng mùi trà xanh khiến người
khác cảm thấy dễ chịu, trên môi anh nở nụ cười nhạt, khiến những người
xung quanh đều hâm mộ cô, nói là cô sẽ rất hạnh phúc khi ở bên anh. Khi
ấy cô không có biểu tình gì, có thể bọn họ nói đúng, nếu Trác Lân không
xuất hiện thì cô sẽ sống hạnh phúc một mình.
Nhưng định mệnh trớ
trêu thay, Trác Lân lần nữa lại xuất hiện, cô lại lần nữa yêu hắn...
Chính xác hơn là cô không quên được hắn. Vì muốn quay về bên cạnh hắn,
cô đã phải trả giá tất cả, mẹ và anh... Cô mất tất cả, cuối cùng phải
chết trong tuyệt vọng, chết trong sự hối tiếc của bản thân...
Bất quá dường như ông trời không quá bất công, đã cho cô sống lại để sửa
chữa những lỗi lầm bản thân đã gây ra, bù đắp lại những tổn thương mà cô đã gây ra...
Vì vậy cô quyết định sẽ tìm anh, kiếp trước là cô
bỏ lỡ anh, kiếp này sẽ không như thế nữa, cô nhất định sẽ không buông
tay anh, sẽ khiến cho anh yêu cô!
Ám Dạ Duật có chút bất ngờ khi bị tấn công, nhưng khi nhìn thấy cô gái tấn công mình là cô thì anh không khỏi trầm mặc.
Ấn tượng đầu tiên của anh với cô là một cô gái rất ngang bướng, rõ ràng cô không chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng lại không thể mở miệng, dường
như cô rất sợ cha mẹ mình. Khi ấy anh đột nhiên cảm thấy từ chối cũng
không phải không tốt, như vậy có thể khiến mẫu thân đại nhân nhà anh
không cần phải bắt anh đi xem mắt, hơn nữa cũng không cần khiến cô phải
khó xử.
Ám Dạ Duật cũng không biết tại sao hôm đó anh lại mở
miệng từ chối, có lẽ bởi vì tình yêu trong sáng của cô không dành cho
anh?! Như vậy rất tốt, có thể thành toàn cho cô, xem như bản thân đã
tích đức vậy.
Nhưng mà sau lần ấy mẫu thân đại nhân nhà anh không vẫn như cũ, luôn muốn có con con dâu, suốt ngày nói anh bất hiếu, không chịu cưới vợ sinh con, để sau này cha mẹ không có người chăm sóc.
Nhìn lại cô gái nhỏ nhắn đang dựa vào người anh, anh cảm thấy cô thật nhỏ,
khác hẳn với vẻ nghịch ngợm của hai năm trước, bây giờ cô đã 20 tuổi, đã là một người trưởng thành, trầm tĩnh hơn nhưng trong mắt cô có gì đó
khiến anh cảm thấy khó hiểu.
“Hai người định ôm nhau cho đến khi nào?!” Tôn Lãnh Diệt đứng một bên, trầm mặc nhìn hai người.
Càng nhìn Tôn Lãnh Diệt càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, hai người này nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm thấy kì quái. Hắn biết rõ tính
tình của bạn thân mình, nếu có cô gái xa vào lòng anh, anh nhất định sẽ
né tránh.
Nhưng trước mắt là tình huống gì thế này?! Ám Dạ Duật
không những không tránh mà còn đứng đó ôm cô ta. Rốt cuộc Ám Dạ Duật
đang giấu hắn chuyện gì?!
Mạc Tử Yên giật mình, vội vàng lui ra
phía sau, bởi vì lùi quá nhanh mà giày cao gót đột ngột nghiêng qua,
khiến cô mất thăng bằng mà ngã về phía sau.
Chưa bao giờ cô cảm
thấy xấu hổ như vậy, trước mặt bao nhiêu người mà cô lại như vậy... Mẹ
mà biết nhất định sẽ không cho cô ra ngoài nữa.
Vốn nghĩ bản thân sẽ nằm trên mặt đất khoảng ngờ một bàn tay vươn ra, ôm cô vào lòng,
trong mũi toàn là mùi hương của trà xanh khiến tim cô không khỏi đập
nhanh.
“Không sao chứ?!”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Mạc Tử Yên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Ba năm bỏ ra khi quay đầu lại chỉ
có sự chế nhạo và coi thường, bởi vì cô nói cô chỉ là một đứa nhà nghèo, trong mắt đám nhà giàu cô là đang dụ dỗ Trác Lân, cho nên cô không được vào Trác gia.
Ha ha, tình yêu thật đáng buồn cười, cô lại không hề tự ái, để cho người khác sỉ nhục bản thân như vậy.
“Anh yêu!” Giọng nói thân mật dịu dàng cất lên, chúng tỏ là một cô gái đang
yêu rất thẹn thùng, giọng nói đó thu hút sự chú ý của đám nhân viên.
Trong đôi mắt lạnh lùng của bà Trác lộ vẻ kinh ngạc, thản nhiên cười, một
gương mặt vốn đã xinh đẹp tuyệt mỹ như bông bách hợp nở rộ, rất thuần
khiết xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn nhanh chạy tới bên đó.
“Anh đi đâu vậy? Lúc nãy em phải đi tìm anh khắp nơi.”
Bàn tay trắng nõn phủ lên đôi cánh tay gầy gò kia, Mạc Tử Yên cười tủm tỉm
để lộ gương mặt xinh đẹp, hướng về phía cửa nhìn người đàn ông làm nũng
nói.
Mạc Tử Yên không chờ được nữa, muốn đem nỗi tức giận uất ức
bao năm tiết ra, đối với sự sỉ nhục của bà Trác cô đã chịu đủ rồi, như
vậy mới không quan tâm ánh nhìn của công chúng kiên quyết lôi kéo một
người đàn ông xa lạ. Huống hồ, người đàn ông xa lạ này cũng không phải
xa lạ...
Ám Dạ Duật không ngờ lại gặp Mạc Tử Yên ở đây, càng
không ngờ cô sẽ xưng hô với mình như vậy, gương mặt nhã nhặn lóe lên sự
mê hoặc, không vạch trần cô mà cúi đầu nhìn người con gái đang cười rất
ngọt ngào.
Mạc Tử Yên cảm thấy rất vui vẻ, mùi hương bạc hà
thoang thoảng bên mũi khiến nụ cười của cô càng thêm chói mắt. Len lén
liếc nhìn anh thì thấy đầu anh đang cúi, Mạc Tử Yên vội dời ánh mắt, cô
sợ bản thân nhịn không được mà bị anh mê hoặc.
Sắc mặt bà Trác
tối lại, nhìn đôi nam nữ thân mật tựa vào nhau, hận không thể tiến lên
giáo huấn “đôi cẩu nam nữ” này. Nhưng sự giáo dục kĩ lưỡng đã nhắc nhở
bà phải bình tĩnh, không mất đi sự cao quý thanh nhã, dáng vẻ chủ tịch
phu nhân!
Bà Trác từ từ bước tới cửa, đôi mắt sáng đánh giá người đàn ông cô đang ôm, áo cổ chữ V màu xanh, ăn vận bình thường, quần áo
dù không nói lên danh tính nhưng lại cho ra những điều quan trọng.
Cánh tay bị Mạc Tử Yên ôm vẫn để trong túi, chẳng những không hề mất đi vẻ lịch sự ngược lại càng làm tăng vẻ tự nhiên ung dung.
Người đàn ông này không hề kém con mình, đây là nhận xét đầu tiên của bà Trác khi nhìn Ám Dạ Duật, trên người anh che dấu sự cứng rắn, so với
dáng vẻ sạch sẽ xuất trần bên ngoài thì khí chất bên trong không giống
nhau làm người ta thán phục.
“Không ngờ, nhanh như vậy Mạc tiểu
thư đã tìm được ý trung nhân?” Bà Trác tuy cười nói nhưng gương mặt gian xảo, chế giễu, đôi mắt bộc lộ sự thinh thường miệt thị.
Ánh mắt cô trầm xuống, nhìn về phía bà Trác cười đắc ý, lay lay Ám Dạ Duật: “Anh yêu, sao không chào hỏi bác Trác đi?”
Ám Dạ Duật đeo kính râm che khuất đi nửa gương mặt khiến cô không thể nhìn thấy mắt anh, tự nhiên cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ có thể tiếp tục diễn.
Bà Trác không phải kẻ ngốc, sao lại để Mạc Tử Yên chơi bà, phát hiện hành động cả hai cứng ngắc, nhịn không được mỉa mai
nói: “Diễn xuất của cô…”
Lời bà Trác chưa nói xong, thì bị một giọng nam réo rắt đầy thu hút cắt ngang.
“Chào bác Trác.”
Mạc Tử Yên ngẩng đầu, đập vào mắt là Ám Dạ Duật đang tươi cười để lộ hàm
răng trắng sạch sẽ, giống như có cơn mưa to rơi xuống khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ám Dạ Duật là người hoàn mỹ, cô chưa bao giờ
nghi ngờ điều này, người đàn ông này có thể khiến phụ nữ điên cuồng,
giống như cây thuốc phiện khiến cô trầm luân không biết từ lúc nào.
Trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ nười sủng nịch, bàn tay thon dài nhẹ
nhàng vuốt trán cô, ôn nhu nói: “Anh đi lấy lễ phục đâu phải bỏ trốn, em lo lắng gì chứ?”
Đối với hành động thân thiết đầy bất ngờ của
anh, Mạc Tử Yên sững sờ, để mặc anh sờ tóc cô, sau đó mới phản ứng lại,
hai gò má ửng đỏ, xấu hổ dời mắt nhìn vẻ mặt cực kỳ khó coi của bà Trác
lúc này.