Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 6 : Màu đỏ
Ngày đăng: 19:16 19/04/20
Trong lòng cô rất vui
vẻ, nhìn gương mặt của bà Trác, chắc là đang hận chết cô, vì vậy cô
tương kế tựu kế, quàng tay qua lưng áo của anh, gương mặt nhỏ nhắn có
chút ngượng ngùng cười.
“Anh yêu, em mặc váy này đẹp không?”
Lời này của cô là bảy phần thật, ba phần giả, quả thật cô rất muốn hỏi anh, cô mặc váy này có đẹp hay không, câu hỏi này cô đã muốn hỏi anh lâu
rồi, trước đây vì Trác Lân mà cô đã bỏ lỡ anh hết lần này đến lần khác.
Đến khi nhận ra tình cảm của bản thân thì chính mình đã mất đi anh vĩnh
viễn, cô biết bản thân sẽ không còn một cơ hội nào nữa nhưng ông trời
thật không phụ lòng người, hiện tại anh đang đứng trước mặt cô, lại cùng cô diễn một màn anh anh em em... Mà cuối cùng cô cũng có cơ hội hỏi
anh.
Mặc kệ diễn kịch cũng được, chỉ cần có một giây phút ở bên cạnh anh, cô đều muốn.
Ám Dạ Duật thành thật nhìn cô, ánh mắt loé sáng, gật gật đầu: “Không tệ,
nhưng nên cải thiện một chút, màu đỏ vẫn hợp với em hơn!”
Ánh mắt Mạc Tử Yên loé lên tia sáng, tận lực phối hợp, buông Ám Dạ Duật, cúi
đầu nhìn chiếc váy, cắn môi, uể oải nói: “Rất khó coi à?!”
“Rất đẹp, em mặc gì cũng đẹp!”
Những lời ca ngợi này lại từ miệng của một người đàn ông tao nhã nói ra,
không có chút nịnh nọt ngược lại rất phong độ và tự nhiên.
Thái
độ hờn giận của cô dừng lại, vui vẻ kéo khóe môi, đôi mắt mở to, bỗng
nhiên giữ lấy cổ Ám Dạ Duật, kiễng chân, hôn vào má anh.
“Anh đối với là em tốt nhất!”
Không ai biết được cô mong muốn được anh đối xử như vậy biết chừng nào, trước kia mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng lại chỉ là vợ chồng trên danh
nghĩa, cuộc sống của cô chưa bao giờ anh quan tâm, ngược lại cuộc sống
của anh cô chưa bao giờ để mắt đến. Trước mặt người khác họ luôn là một
cặp vợ chồng ân ái, cuộc sống hôn nhân vô cùng hạnh phúc, nhưng ai biết
“Có chuyện gì sao?”
“Không... Không có gì…”
Mạc Tử Yên cúi đầu, thầm mắng bản thân vô dụng, chỉ có một câu hỏi mà cô cũng không thể mở miệng hỏi anh, cô thật sự là vô dụng.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, bóng dáng anh từ từ biến mất trước mắt cô.
Ám Dạ Duật người đàn ông này khiến cho cô cảm thấy như ảo ảnh, nhìn không thấu đoán không ra, rất bí ẩn, cô không thể hiểu được.
Ám Dạ Duật đi không bao lâu thì mẹ cô đến, nhìn con gái đứng ngẩn ngơ nơi đó, Vân Hinh Như tưởng là con gái đang đứng đợi bà.
“Yên Nhi…”
“Mẹ…” Bị tiếng gọi của mẹ đánh thức, Mạc Tử Yên giật mình.
“Con đứng ở đây làm gì vậy?!” Nhìn biểu hiện của con gái, Vân Hinh Như cảm thấy khó hiểu.
“Không ạ…” Mạc Tử Yên lắc đầu cười.
“Yên Nhi, bộ váy này rất hợp với con…” Nhìn con gái bảo bối xinh đẹp như vậy khiến Vân Hinh Như không khỏi mở miệng khen ngợi. Đúng là con gái của
bà, mặc gì cũng đẹp cả!
“Đi, mẹ lựa cho con vài bộ…”
Nhân viên lịch sự dẫn hai đi vào, lúc đi qua tủ kính, Mạc Tử Yên đột ngột dừng bước.
“Yên Nhi?”
Vân Hinh Như khó hiểu nhìn theo mắt con gái, trong tủ kính là bộ váy hở vai dài đến gối màu rượu đỏ, dưới ánh đèn của cửa hàng, người mẫu cao gầy
càng làm cho bộ trang phục trở nên quyến rũ và thời thượng.
Ánh mắt Mạc Tử Yên loé lên.
“Màu đỏ…”