Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 43 : Ông cháu trò chuyện

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


Mạc Tử Yên sửng sốt, trong ấn tượng của cô ông ngoại là một lão nhân gia với gương mặt phúc hậu và nụ cười hiền từ, tuy đôi lúc ông cũng có một bộ mặt khác khiến người khác sợ hãi nhưng đối với cô, ông luôn dành những thứ tốt nhất. Lần đầu tiên hai ông cháu gặp mặt là khi cô còn rất nhỏ, nhỏ đến mức những kí ức về ông cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, năm đó Vân Hinh Như đưa cô về thăm ông, ông biết cô thích bánh ngọt liền cho người hầu làm cho cô, không chỉ thế ông còn cùng cô đọc sách, cùng cô chơi đùa, đó là thời thơ ấu hạnh phúc của cô.



Tuy nhiên hạnh phúc vốn không thể kéo dài được, đêm đó ông ngoại và mẹ cãi nhau, Mạc Tử Yên không biết vì nguyên nhân gì nhưng khi đó gương mặt ông ngoại rất tức giận, mà mẹ cô cũng không chịu nhường nhịn, hai người cãi nhau ầm ĩ, ngoài trời sấm chớp không ngừng, cô chỉ có thể ngồi trốn trong một góc, để mặc người hầu không ngừng tìm kiếm.



Mạc Tử Yên trốn đến ngủ quên, sáng ra đối diện với cô là gương mặt lo lắng của mẹ và ông ngoại, khi đó cô vẫn nghĩ rằng hai người họ sẽ vì cô mà hòa giải, bất quá cô sai rồi, Vân lão gia tuy ngoài lạnh trong nóng nhưng vô cùng cứng nhắc, tuyệt đối không thừa nhận sai lầm của bản thân, mà Vân Hinh Như lại là con gái ông, tính tình ít nhiều cũng được thừa hưởng từ ông, bà sẽ không nhường nhịn trong khi bà không sai. Ngày hôm đó Vân Hinh Như đưa cô về Mạc gia, từ đó về sau không còn liên hệ với Vân gia nữa, tuy nhiên mỗi năm đến Tết, cô đều tự tay làm một tấm thiệp chúc mừng năm mới làm quà cho ông đồng thời cũng viết thư cho ông nhưng hồi âm của ông, cô đều không nhận được, dần dần cô cũng không viết thư cho ông nữa.



Cuộc sống phồn hoa ở S thị khiến Mạc Tử Yên không còn buồn phiền vì không được gặp ông, trước mặt cô Mạc Vũ Hiên đều không tiện mở miệng nhắc đến Vân lão gia, còn Vân Hinh Như thì còn vì chuyện năm đó nên cũng không có chủ động liên lạc với Vân gia. Mà đám người ở S thị, tuy biết rõ gia thế của Vân Hinh Như nhưng cũng không dám mở miệng nói bừa, cho dù có nói thì họ cũng chui vào một góc không người để nói, dù sao thế lực Mạc gia ở S thị cũng không nhỏ.



Nhớ đến trước kia Mạc Tử Yên liền hối hận không thôi, chuyện cô vì Trác Lân mà khiến Ám Dạ thị lâm vào bước đường cùng, vợ chồng Mạc Vũ Hiên tức giận bỏ ra nước ngoài, cho đến khi mất đi bà cũng không được mặt Vân lão gia lần cuối, tuy suốt quãng thời gian cô trưởng thành Vân Hinh Như không liên lạc với Vân gia nhưng trong lòng cô cũng biết, Vân lão gia trong lòng bà có một vị trí vô cùng đặc biệt, thật sự đối với người cha này bà luôn mong nhớ nhưng lời xin lỗi lại vô cùng khó nói, cho dù là bà hay Vân lão gia, cả hai người đều chờ đợi đối phương mở miệng trước.



“Mẹ vẫn rất mong nhớ ông, ông ngoại...”



Cô không nghi ngờ lời ông nói có thật hay không, cũng không hỏi rõ mọi chuyện thực hư thế nào, câu đầu tiên cô mở miệng là thay mẹ mình bày tỏ nỗi nhớ với ông, sự tin tưởng của cô, cùng với hai chữ “ông ngoại” khiến lòng Vân lão gia mềm đi không ít, xem ra cô được mẹ mình dạy dỗ không tồi.



“Ta biết, chỉ là tính tình mẹ con có phần cố chấp, dù sao chuyện năm đó cũng là do ta sai.” Vân lão gia thở dài, tính tình Vân Hinh Như chủ yếu đều di truyền từ ông cho nên đối với cô con gái duy nhất này, ông vô cùng yêu thương nhưng Vân Hinh Như lại vì Mạc Vũ Hiên mà từ bỏ Vân gia, thậm chí người cha này cũng không nhận, điều này khiến ông vô cùng tức giận.



Nuôi con gái lớn như vậy, Vân lão gia luôn xem là bảo bối, luôn sợ con gái phải chịu cực, nhưng vì một người đàn ông xa lạ lai lịch không rõ, xuất thân không cao, huống hồ còn là người của bạch đạo, con gái ông lại bỏ nhà ra đi, thậm chí còn lén lút kết hôn, điều này khiến ông cảm thấy vô cùng thất vọng.



Mạc Tử Yên chỉ cười không nói, khi nhắc đến Vân Hinh Như trên gương mặt già nua của ông lộ vẻ bất đắc dĩ, điều này khiến cô hiểu rõ, đối với cô con gái hơn mười năm không liên lạc này, Vân lão gia chưa từng quên, thậm chí còn rất nhớ mong như Vân Hinh Như vẫn luôn nhớ mong ông, chỉ là ông lại không biểu hiện ra ngoài, mà Vân Hinh Như lại không thấy được, cho nên hai người mới hiểu lầm đến tận bây giờ.




“Còn gì nữa?”



“Thông minh.”



“Ừ?”



“Xinh đẹp!”



Vân lão gia thở dài, đối với bình luận của Elena dành cho Mạc Tử Yên, ông chỉ im lặng không nói.



“Lão gia, ngài là người thân của tiểu thư, so về độ hiểu biết tất nhiên Elena không thể bằng ngài.”



“Con bé rất giống mẹ nó... chỉ là nó không sở hữu tính nham hiểm như Mạc Vũ Hiên là ta bớt lo phần nào rồi.” Vân lão gia lắc đầu, hơn mười mấy năm không gặp, con bé còn nhớ người ông ngoại này đã là tốt lắm rồi, về phần tính tình của cô, chỉ sợ so với lúc nhỏ cũng thay đổi không ít.



“Lão gia, lúc nãy tôi nhận được một cuộc gọi từ nhà chính, bảo rằng ngày mai Tịnh Giai tiểu thư cùng với vị hôn phu của cô ấy đến đây, Diên phu nhân muốn ngài qua đó.”



“...” Đáp lại Elena chỉ là sợ im lặng, đêm... đúng là dài vô tận.