Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 44 : Công chúa thật sự

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


"Mới sáng mới mà sao ồn ào quá vậy hả?!" Chân trần từ trong phòng bước ra, cô gái mặc một chiếc váy ngủ kiểu Châu Âu dài đến chân, chất vải mềm mại, mỗi bước chân của cô đều tôn lên khí chất, chẳng khác nào một công chúa mới ngủ dậy, chỉ là so với chiếu váy quý phái trên người, gương mặt cô gái lúc này không hề che giấu lửa giận.



Người hầu chạy đôn chạy đáo, vô cùng bận rộn, đối với sự hiện diện của cô chỉ lễ phép chào một tiếng, vấn đề mà cô gái vừa hỏi cũng không ai có thời gian trả lời, Vân gia vốn dĩ rất lớn, so với Vân Trạch bên kia nhà chính Vân gia lại lớn hơn nhiều, người hầu tất nhiên cũng không ít, nhưng giờ phút này bọn họ đều bận rộn dọn dẹp, tất cả những thứ đồ cũ đều vứt sang một bên, thay vào đó là những đồ đạc mới mua, bất kể là chất lượng hay hình dáng, đều là loại tốt nhất, nhà chính Vân gia lâu rồi mới nào nhiệt như vậy!



"Ôi chao, giờ phút này mà cháu còn ngủ được sao?" Giọng nói từ bên cạnh truyền đến, cô gái liếc mắt nhìn, không biết từ khi nào mà bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, bà mặc một bộ sườn xám màu hồng sen quyến rũ, làm nổi bật lên làn da trắng noãn, mái tóc được uốn gợn sóng, trên người đeo trang sức lộng lẫy, nhìn vào chẳng ai có thể tin được người phụ nữ này đã hơn sáu mươi tuổi.



Mới sáng sớm đã ăn mặc trang trọng như thế, xem ra vị này hẳn là bỏ không ít tâm tư để chuẩn bị.



"Chuyện gì mà tôi lại không thể ngủ được?!" Cô gái cười lạnh, đối với lời nói của người phụ nữ không hề bận tâm.



"Tịnh Nguyệt tiểu thư đây hẳn là chưa biết việc gì đúng không? Công chúa của chúng ta sắp trở về rồi."



"Cái gì? Vân Tịnh Giai sắp về? Sao không ai nói với tôi hết vậy?" Vân Tịnh Nguyệt giật mình, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao mới sáng sớm mà cả nhà chính của Vân gia lại ồn ào như vậy, hóa ra là Vân Tịnh Giai sắp trở về. Bất quá cho dù chị ta có trở về thì thế nào, dù sao tiểu thư của Vân gia đâu phải chỉ có một mình chị ta, chỉ vì một Vân Tịnh Giai mà làm hỏng giấc ngủ của Vân Tịnh Nguyệt cô, đám người hầu này đúng là càng ngày càng thiếu dạy dỗ mà!



"Ái chà, chuyện công chúa sắp về cả Vân gia ai nấy đều biết, chỉ có một mình cháu là không biết thôi!" Vưu Tú Ngọc đối với lời nói của Vân Tịnh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười, tin tức Vân Tịnh Giai trở về, ngày hôm qua Trữ Diên cũng đã gọi điện thông báo đến Vân Trạch, chỉ sợ lão gia bên kia cũng đã nhận được tin tức, vậy mà Vân Tịnh Nguyệt sống trong nhà này lại không biết gì cả. Cũng đúng thôi, Vân Tịnh Nguyệt sáng sớm đã ra ngoài, chiều tối mới trở về, đối với phong cách sống tùy tiện của cô có gọi điện thông báo cô cũng không nghe máy, chuyện này cô không biết cũng không có gì là lạ.



"Cả Vân gia? Vậy là ông nội cũng biết đúng không?" Vân Tịnh Nguyệt nhướng mày, cuộc sống như vậy cô sớm đã quen, không có Vân Tịnh Giai thì cô chính là tiểu thư cao quý của Vân gia nhưng một khi Vân Tịnh Giai trở về, trong mắt tất cả mọi người Vân gia cô chẳng là gì cả, so với chị ta, cô chẳng qua chỉ là vật thay thế.



Từ nhỏ Vân Tịnh Nguyệt đã phải sống dưới cái bóng của Vân Tịnh Giai, cho dù hai người là chị em ruột cùng cha cùng mẹ nhưng cách mà tất cả mọi người Vân gia đối xử với cô thật sự khác xa Vân Tịnh Giai, cho dù cô có làm tốt hơn Vân Tịnh Giai thì mọi người vẫn không đặt cô vào mắt, đôi lúc Vân Tịnh Nguyệt thật sự cảm thấy bất công nhưng thân là người Vân gia, dù có bất công thế nào cô cũng không có quyền lên tiếng!



Cô mang họ Vân, là cháu gái của Vân lão gia, địa vị ở Vân gia của cô cũng không thấp, thế nhưng tại sao trong mắt tất cả mọi người cũng đều chỉ một Vân Tịnh Giai mà lại không có Vân Tịnh Nguyệt cô?! Cùng là người Vân gia nhưng đĩa ngộ khác biệt, hiện tại chỉ vì chị ta trở về mà cả Vân gia náo nhiệt như thế, vậy thì ba năm trước khi cô từ Anh trở về, sao không thấy bọn họ làm rầm rộ như vậy đi?!



"Đúng vậy, nghe nói hôm nay lão gia sẽ về nhà chính đấy!" Vưu Tú Ngọc không hề che giấu vui mừng, mấy năm nay lão gia cũng không có về nhà chính, suốt ngày chỉ ở Vân Trạch, cho dù Trữ Diễn có khuyên can thế nào ông cũng không nghe. Hiện tại Vân Tịnh Giai trở về, nghe đâu là định cư dài hạn, mặc dù bà không mấy thích Vân Tịnh Giai nhưng dù sao cô cũng là công chúa của Vân gia, là cháu gái mà Vân lão gia yêu thương nhất, vì vậy nhất định lão gia sẽ nghe lời Vân Tịnh Giai, trở về nhà chính sinh sống. Phần lớn công lao lần này tuy thuộc về Trữ Diễn nhưng khi lão gia về, Trữ Diễn cũng không thể tiếp tục gây khó dễ cho mẹ con bà ta, kể từ ngày lão gia chuyển đến Vân Trạch, nhà chính tất nhiên do Trữ Diên làm chủ, tuy không phải danh chính ngôn thuận nhưng lão gia bên kia khi nhận được tin tức cũng không tỏ thái độ thì mọi người liền biết lão gia là đang ngầm đồng ý, cho nên nếu muốn yên ổn sống trong Vân gia, điều đầu tiên chính là quy thuận Trữ Diên - nữ chủ nhân của Vân gia!



"Vậy thì hôm nay tôi không về nhà đâu..." Quả nhiên ngay cả ông nội cũng xem trọng chị ta hơn cô, tuy cô sớm đã quen nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, nếu chị ta trở về thì cô cũng chẳng có lý do gì phải ở đây nữa, nếu không nhìn mặt chị ta cô lại nhịn không được mà cãi nhau, đến lúc đó lại khiến bà nội khó xử với ông nội.



"Không được! Bà nội cháu đã nói rồi, bất kì người nào của Vân gia thì hôm nay không được phép ra ngoài, nếu hôm nay cháu cũng không về... trừ khi cháu không phải người Vân gia!" Vưu Tú Ngọc ngọt ngào cười, đối với khổ sở trong mắt Vân Tịnh Nguyệt làm như không thấy, dù sao cô cũng không phải cháu gái của bà, tất nhiên là bà sẽ không đau lòng.



"Vậy thì xem như tôi không phải người Vân gia đi?" Có bao giờ các người xem tôi là người vân gia đâu? Trong mắt các người chỉ có một Vân Tịnh Giai, nếu bà nội thật sự vì chị ta mà làm như vậy thì xem như Vân Tịnh Nguyệt cô đầu thai vào nhằm nhà rồi!



Nhìn bóng lưng cô rời khỏi, Vưu Tú Ngọc chỉ có thể lắc đầu, dù sao mọi chuyện cũng là do Trữ Diên bất công, cả hai đều là cháu gái vậy mà đối xử quá khác biệt, chẳng trách Vân Tịnh Nguyệt lại có tính tình như vậy. Bất quá Trữ Diên cũng thật gian xảo, nhìn thấy bề ngoài của Vân Tịnh Giai có vài nét tương đồng với Olivia thì liền cho cô sáng Pháp du học, mướn người dạy lễ nghi cung đình Pháp cho cô, dưỡng cô trở thành bản sao của Olivia, nhờ vậy lão gia mới chú ý đến đứa cháu giá này, nếu không chỉ sợ cô cũng sẽ giống như Vân Tịnh Nguyệt, tuy là tiểu thư Vân gia nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực!



Chỉ là bà thật khâm phục Trữ Diên, bà ta vì muốn có được tình yêu của lão gia mà có thể vứt bỏ ghen tỵ cùng thù hận qua một bên, đi yêu thương cô gái giống hệt Olivia.



Lúc này tại Vân Trạch.



Mới sáng sớm Mạc Tử Yên đã bị Elena đánh thức, tuy có chút không tình nguyện nhưng vì Elena là người ông cô phái đến nên cô phải ngoan ngoãn nghe lời, mơ mơ màng màng để mặc Elena không ngừng xoay qua xoay lại người mình, đến khi tỉnh ngủ thì phát hiện mình đã ngồi trước gương, mà Elena thì đang trang điểm cho cô.
"Sao? Mau ra ngoài đón lão gia..." Trữ Diên vốn đang buồn bực vì cuộc trò chuyện bị cắt ngang nhưng khi nghe lời nói của người hầu, tâm trạng buồn bực nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là sự vui mừng không che giấu.



"Không cần đâu." Vân lão gia lúc này đã vào nhà, ông khoác tay cho người hầu lui xuống.



"Lão gia..." Trữ Diên thấy Vân lão gia về liền vội vàng đứng lên, nhường lại vị trí chủ tọa cho ông nhưng ông lại phớt lờ rồi đi thẳng đến chiếc ghế đối diện.



"Lão gia mời dùng trà." Vưu Tú Ngọc không biết từ khi nào đã chuẩn bị sẵn trà, khi ông vừa mới ngồi xuống thì bà đã mang trà đến, đúng loại trà Long Tĩnh mà ông vẫn hay uống.



Vân Tịnh Giai thấy Trữ Diên bị xấu hổ mà Vưu Tú Ngọc lại ghi được điểm trong mắt Vân lão gia liền định thay bà lấy lòng ông nhưng Trác Lân bên cạnh đã mở miệng trước.



"Mạc Tử Yên, sao cô lại xuất hiện ở đây?"



"Lân, anh quen cô ấy sao?" Lời nói của hắn không lên nhưng Vân Tịnh Giai bên cạnh vẫn nghe thấy rõ ràng, lúc này cô cũng chú ý đến Mạc Tử Yên đứng nơi đó.



"Cô ấy là Mạc Tử Yên... là... một người quen." Nghe thấy ngữ khí của Trác Lân có phần kì lạ, Vân Tịnh Giai lúc này cũng hiểu rõ vấn đề, bởi cái tên này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi!



"Xin chào Mạc tiểu thư, tôi là Vân Tịnh Giai, cô là bạn gái cũ của Lân đúng không?" Vân Tịnh Giai lễ phép mở miệng, ngữ khí vô cùng tự tin, tựa hồ người trước mắt không phải là bạn gái cũ của bạn trai cô.



Mạc Tử Yên bên này cũng hiểu rõ thân phận của người trước mặt, không nghĩ đến thế giới này lại nhỏ bé như vậy, tại sao không phải là Vương Tịnh Giai, Hạ Tịnh Giai, Lâm Tịnh Giai, bất kì họ nào trên thế giới mà lại là Vân Tịnh Giai - chị họ của cô?!



"Bạn gái cũ? Sao cô ta có thể vào được đây?" Trầm Ngọc Hương nghe vậy liền nhíu mày, không vui nhìn Mạc Tử Yên.



"Người đâu, mau đưa cô ta ra khỏi đây." Trữ Diên cũng không khách khí hạ lệnh đuổi khách, dù sao bà cũng là nữ chủ nhân của Vân gia, ngày thường không có Vân lão gia tại mọi chuyện đều do bà giải quyết, hiện tại thấy Mạc Tử Yên là bạn gái cũ của Trác Lân lại đến tìm tận đây, không vui hạ lệnh cho người hầu, quên mất có Vân lão gia tại đây.



"Dừng lại! Con bé là đi cùng ta." Giọng nói nghiêm nghị, pha lẫn chút tức giận nhưng Trữ Diên lại không phát hiện.



"Lão gia? Sao ông lại cho người ngoài vào Vân gia?" Nhìn gương mặt của Mạc Tử Yên khiến Trữ Diên không khỏi nhớ đến hình bóng của Olivia, trong lòng có chút bất mãn.



"Người ngoài? Ai bảo con bé là người ngoài? Con bé là cháu ngoại của ta!"



Lời nói như đinh đóng cột, vô cùng cứng rắn, mọi người trong Vân gia không khỏi sửng sốt, sắc mặt Trữ Diên nháy mắt trở nên tái nhợt, chỉ có Vưu Tú Ngọc là biểu tình bất ngờ.



Cháu ngoại... là con gái của Vân Hinh Như sao?



Như vậy... không phải cô gái này mới chính là công chúa thật sự của Vân gia sao?!