Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 66 : Tâm tư của Mạc Tử Yên

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Câu nói của anh như ném một hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh, mặc dù hòn đá không lớn nhưng cũng đủ làm cho mặt hồ gợn sóng, tựa như trái tim cô lúc này, cảm giác như đang bị đánh một cái thật mạnh, rung động thật lớn đồng thời cũng có một chút đau lòng khó chịu. Lúc này ánh mắt hai người chạm vào nhau, Mạc Tử Yên tất nhiên không thể duy trì bình tĩnh, đôi mắt to mở to lộ vẻ kinh ngạc, mà anh... đôi mắt anh trong suốt như ngọc nhìn sâu vào đôi mắt cô, không hề có ý trốn tránh tựa hồ như muốn khẳng định lời anh nói.



Trước em không có ai, sau em lại càng không có ai.



Chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ cướp đủ trái tim người phụ nữ, phụ nữ vốn dĩ mong manh, lại là sinh vật dễ cảm động, trên đời này chỉ có phụ nữ theo đuổi đàn ông là khó chứ đàn ông theo đuổi phụ nữ chưa bao giờ là khó.



Cho dù lời nói của anh là thật hay giả, Lãnh An Nhiên có quan hệ thế nào với anh, anh lấy cô là vì yêu cô hay vì nguyên nhân khác, tất cả những thứ đó... đã không còn quan trọng nữa rồi. Ngay tại thời khắc anh mở miệng nói ra câu nói này, cho dù đó là lời nói dối chỉ để làm cô vui thì cô cũng cam tâm tình nguyện để mặc anh lừa dối, nói cô ngu ngốc cũng được, khờ dại cũng không sao, dù sao hiện tại đối với cô, người đàn ông trước mặt này mới thật sự quan trọng.



Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô khiến Mạc Tử Yên bừng tỉnh, cô lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại quen thuộc cùng với cái tên được hiển thị trên màn hình, đột nhiên thở phào một hơi, tại sao lại thở phào chính cô cũng không rõ.



“Mẹ?”



“Yên Nhi, hôm nay con có trở về không?” Cô đứng sát bên anh cho nên đối với giọng nói ở đầu dây bên kia, Ám Dạ Duật nghe vô cùng rõ ràng.



Mạc Tử Yên khó hiểu, không rõ nguyên nhân bà gọi cô trở về: “Có việc gì ạ?”



“Hôm nay là ngày lại mặt.” Vân gia là gia tộc truyền thống, Mạc gia bên này cũng vậy, chưa kể đến việc từ nhỏ bà đã chịu sự giáo dục quy cũ, mặc dù biết rõ hiện tại đã là thời đại của khoa học, những thứ quy cũ này người ta sớm đã quên lãng, người phụ nữ hiện đại có thể không cần quan tâm những thứ này thế nhưng đối với con gái của bản thân, Vân Hinh Như tất nhiên sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.



Ngày lại mặt?



Mạc Tử Yên nhướng mày, lịch sử gia tộc cô có thể viết thành một quyển sách dài mấy trăm chương, mỗi đời mỗi thế hệ đều có một tư tưởng khác nhau nhưng cô cũng không quên mất truyền thống ngày xưa của gia tộc. Chính là ai có thể nói cho cô biết, trong tất cả lễ nghi mà cô phải học, còn có cái ngày lại mặt này? Bất quá Vân Hinh Như đã nói phải thì chính là phải, bà bảo cô ngày hôm nay phải trở về thì cô phải trở về, đối với lời nói của bà, tựa hồ như rất ít trường hợp cô không chịu nghe theo, đặc biệt là sau khi trùng sinh, cô lại càng không muốn làm trái ý bà.



“Không nhớ?” Không nghe thấy tiếng trả lời, Vân Hinh Như bên kia thở dài, quả nhiên đúng như suy nghĩ của bà, cô quả thật là đem chuyện bà dặn dò quăng ra sau đầu.



Lục tìm trong kí ức, một lát sau cô mới đưa ra kết luận, hình như thật sự là có chuyện này, bất quá cũng bởi vì trước khi cô gả ra ngoài Vân Hinh Như dặn dò rất nhiều chuyện, không thể trách cô quên một hai thứ này.



“Con gái gả ra ngoài đúng là không thể giữ.” Vân Hinh Như bên kia tựa hồ đối với thái độ hờ hững của cô không mấy hài lòng, bà hừ lạnh một tiếng nhằm bộc lộ sự tức giận của mình.



“Mẹ... thật sự xin lỗi, con quên mất.” Đối với tính tình của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên thân là áo bông nhỏ sao có thể không hiểu? Mặc dù biết rõ bà chỉ là giả vờ tức giận với cô nhưng Mạc Tử Yên vẫn ngoan ngoãn nhận sai.



“Hừ!” Vân Hinh Như bên này bĩu môi, bà mới không trẻ con mà giận cô, chỉ là suy nghĩ và thái độ lại hoàn toàn trái ngược nhau.



“Hiện tại con đang ở khu mua sắm, một lát nữa con cùng Duật về nhà thăm mẹ, có được không?” Mạc Tử Yên nũng nịu lấy lòng, líc nhỏ mỗi lần Vân Hinh Như cùng cô giận dỗi, cô liền triển khai tuyệt chiêu này, đối với cô con gái như hoa như ngọc làm nũng, Vân Hinh Như chỉ có thể mềm lòng buông vũ khí đầu hàng, hiện tại tuy cô đã lớn nhưng trong mắt bà cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.



Quả nhiên, Vân Hinh Như rất nhanh liền mềm lòng.



“Vậy được rồi, mẹ sẽ làm vài món ngon cho hai đứa.”



“Dạ được, bye bye mẹ.”



Tắt máy, Mạc Tử Yên nhìn đến người đàn ông bên cạnh, cô biết rõ anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và mẹ, ánh mắt thăm dò nhìn anh, lúc nãy cô tự tiện quyết định, cũng không chắc anh có đồng ý về Mạc gia với cô hay không.
Vân Hinh Như ngẩn ra, không rõ vì sao cô đột nhiên lại hỏi vấn đề này.



“Chính là con có một bí mật, con không biết có nên nói với anh ấy hay không?”



“Là bí mật gì? Rất quan trọng sao?” Vân Hinh Như quay người lại, Mạc Tử Yên ngoan ngoãn buông bà ra, lúc này bà có thể thấy rõ được ánh mắt cô có một nỗi buồn không rõ, đây rõ là một bộ dạng ủy khuất!



Bà nhìn lầm rồi sao? Trong mắt cô xuất hiện một nỗi buồn không rõ, hơn nữa nguyên nhân còn là bởi vì con rể của bà?



Từ nhỏ đến lớn Vân Hinh Như chưa từng chứng kiến dáng vẻ Mạc Tử Yên phải chịu ủy khuất, bởi vì có Mạc gia chống lưng cho dù người khác có mười lá gan cũng không dám đụng vào viên ngọc của Mạc gia. Vân Hinh chưa từng chứng kiến qua không có nghĩa là Mạc Tử Yên chưa từng chịu ủy khuất, cô từ nhỏ đã được dạy dỗ thành công chúa cao cao tại thượng, đối mặt với sự ghen tỵ thù hận từ người khác, cô đều dùng dáng vẻ người bề trên nhìn xuống, trong mắt cô tất cả bọn họ chỉ như một con kiến, bị một con kiến mắng chửi thì bản thân cô cũng phải mắng chửi lại sao? Như vậy thì cô chẳng khác nào bọn họ, một con kiến cũng không bằng. Bởi vì tư duy khác người của cô, trong suy nghĩ của mọi người Mạc gia, cô không bắt nạt người khác thì thôi đi, người khác nào dám bắt nạt cô, cho nên việc Mạc Tử Yên chịu ủy khuất là điều không thể nào. Có lẽ lần chịu ủy khuất duy nhất đồng thời cũng là lần đầu tiên nguyên nhân là do Trác Lân.



Cô gật đầu, không nói.



“Cho nên bộ dạng rối lắm của con hôm nay là có liên quan đến bí mật này?” Vân Hinh Như rất tri kỉ hỏi một câu như vậy, cô lại tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với câu hỏi của bà.



“Có chuyện gì mau nói, đừng có mà gật đầu liên tục như vậy!” Vân Hinh Như buồn bực, bà chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn cũng không có phát hiện cô có bí mật gì, vậy mà hiện tại cô lại bảo có bí mật giấu bà, thân là người làm mẹ, lẽ ra cô phải chia sẻ với bà những chuyện đó, hiện tại thế nào, giữ trong lòng một mình không sợ nghẹn chết sao?



“Chính là... con cũng không biết mở miệng thế nào?” Mạc Tử Yên cực kì ủy khuất, chính là nếu cô biết được suy nghĩ của Vân Hinh Như chỉ sợ sẽ càng ủy khuất.



“Rốt cuộc là bí mật gì?”



“Bí mật này nếu nói ra, con nghĩ hôn nhân giữa con và anh có thể sẽ không thể cứu vãn.” Cô rũ mắt, che đi cảm xúc trong mắt, đó là bí mật lớn nhất đời cô, cô vốn dĩ dự định sẽ không nói ra bất quá nếu tiếp tục giữ trong lòng, không chỉ bản thân cô sẽ khó chịu mà khúc mắc giữa cô và anh cũng không thể giải. Bản thân cô không thể tiếp tục lừa mình dối người, mơ mơ hồ hồ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được, ngay từ khi Vân Hinh Như hỏi anh lấy cô là vì sao, trong lòng cô cũng hiện lên một câu hỏi tương tự như vậy, và rốt cuộc bản thân cô cũng chẳng thể có đáp án cho câu hỏi này.



Vì sao cô lại không thể có đáp án? Bởi vì chính cô cũng không chẳng biết anh vì sao lại đồng ý lấy cô, có lẽ chỉ có anh mới có thể trả lời câu hỏi này. Thời gian bên nhau, có được những kí ức đẹp nhất nhưng cũng không thể khiến anh yêu cô được, bởi vì trước đó có một Trác Lân nên càng khiến cô không dám tin tưởng anh sẽ yêu bản thân một cách dễ dàng như vậy nhưng vì muốn ở bên cạnh anh, nghịch thiên cải vận, Mạc Tử Yên tình nguyện tin tưởng điều mà không cách nào tin tưởng đó.



“Nghiêm trọng như vậy?” Vân Hinh Như nhíu mày, nhìn vẻ mặt của con gái, tựa hồ không giống như đang nói đùa. Bà trầm mặc một lúc mới mở miệng, bà không tiếp tục hỏi cô đó là bí mật gì, bởi vì cô đã đủ lớn, có những chuyện bản thân tự làm chủ được, bà tuy là mẹ cô nhưng không thể suốt đời chở che cho cô được, một ngày nào đó cô cũng sẽ tự bản thân đối mặt với thử thách bên ngoài, cánh tay Mạc gia dù rộng cũng không thể thay đổi việc bản thân cô phải trưởng thành, cho nên ngoại trừ đưa ra lời khuyên, Vân Hinh Như cũng đành bất lực.



“Dù có chuyện gì thì mẹ cũng khuyên con một câu, mặc kệ lúc đầu hai đứa đến với nhau là vì cái gì nhưng giữa vợ chồng với nhau hãy thành thật với nhau, đôi khi chỉ cần một lời nói dối cũng có thể khiến cho gia đình hạnh phúc tan vỡ. Yên Nhi, mẹ muốn con hạnh phúc, mẹ tôn trọng quyết định của con không có nghĩa là đồng ý với việc làm sai trái của con, vẫn là câu nói đó, cho dù con có làm gì thì Mạc gia cũng sẽ gánh vác thay con.”



Vân Hinh Như chỉ có một cô con gái duy nhất, bà tất nhiên muốn dành những thứ tốt nhất trên thế gian này cho cô, mặc kệ cô kiêu căng ngạo mạn, chỉ cần cô có thể bình an sống tốt, bà cũng nguyện ý dung túng cô. Ám Dạ Duật là một chàng trai tốt, tính tình anh trầm ổn mới có thể chịu đựng được tính khí thất thường của con gái bà, bởi vì quan hệ thế giao, Vân Hinh Như cũng tin tưởng cho dù anh không yêu cô cũng sẽ không bắt nạt cô, không để cô phải chịu tổn thương.



“Con...” Tâm tình của người mẹ, Mạc Tử Yên không hiểu, bởi vì cô chưa từng làm mẹ, cô sẽ không thể nào hiểu được suy nghĩ của người mẹ đối với con cái nhưng trải qua một kiếp, đối với sự yêu thương Vân Hinh Như dành cho cô, cô sâu sắc cảm nhận được, tình cảm này vô cùng thiêng liêng, vô cùng cao quý, không có bất kì thứ gì trên đời có thể so sánh được.



Mẹ nói đúng, cô không thể tiếp tục giấu bí mật này, có lẽ khi biết được điều này anh sẽ không cần cô nữa, thậm chí còn muốn ly hôn với cô nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy, giấy không thể gói được lửa, hiện tại anh không biết nhưng một ngày nào đó, cô vô tình đem sự thật nói ra, mọi chuyện khi đó có thể càng khó giải quyết hơn. Đau dài không bằng đau ngắn, nếu anh thật sự lựa chọn như vậy, cô cũng đành chịu, dù sao cũng là bản thân cô sai trước, cô... một chút cũng không oán hận.



“Con gái, nếu ngày mai Ám Dạ Duật đuổi con ra khỏi nhà, con nhất định phải gọi về nhà, mẹ sẽ cho người đến đón con.” Nghe được lời của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên co rút khóe miệng, đây là lời một người mẹ nên nói sao? Con gái rơi vào tình trạng như vậy, lẽ ra lúc này bà phải an ủi cô mới đúng chứ?



Cô là bị nhặt được đúng không?



Chắc chắn là như vậy!