Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 67 : Bí mật của Mạc Tử Yên

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Mạc Tử Yên bên này đang rối rắm thì bên kia Lãnh An Nhiên đã tìm đến Ám Dạ thị, bởi vì Ám Dạ Duật muốn dỗ danh bà xã cho nên việc trong công ty đều giao lại cho Trương Đình, chức vụ của Trương Đình chỉ là trợ lí nhưng mỗi khi Ám Dạ Duật vắng mặt, Trương Đình chính là người đại diện cho anh, địa vị của Trương Đình trong ty so với giám đốc cũng không hề thua kém.



“Xin hỏi vị tiểu thư này, cô muốn...” Cô gái lướt qua người nhân viên tiếp tân như cô nàng chưa hề tồn tại, nhân viên sửng sốt một chút, sau đó nhìn cô gái tiến vào thang máy, còn chưa kịp tiến lên ngăn cản thì cửa thang máy mở ra, một người đàn ông chắn hết cửa, không cho cô gái vào.



“Cô đến đây làm gì?” Trương Đình nhíu mày, nhìn bộ dạng gấp gáp của cô hắn liền biết cô muốn tìm người, thế nhưng người cô muốn tìm không có ở đây, cô đến đây cũng vô ích.



“Chẳng phải anh biết rất rõ sao? Tôi đến đây tìm Duật.” Cô gái nhìn Trương Đình một cái rồi muốn tiến vào thang máy nhưng động tác của người đàn ông lại nhanh hơn, hắn bước ra khỏi thang máy rồi nhấn nút, một tay đưa ra muốn ngăn cản, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại dưới ánh mắt tức giận của cô gái.



“Trương Đình! Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”



“Tôi chỉ làm những việc tôi nên làm, còn nữa tên của tổng tài chúng tôi không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi, đặc biệt là cô Lãnh tiểu thư.” Ánh mắt sắt bén của hắn quét qua người cô, nếu ánh mắt của hắn có thể giết người thì cô sớm đã là một thi thể.



“Trương Đình, cho tôi gặp anh ấy.” Trương Đình nổi tiếng lạnh lùng, cách cư xử của hắn vô cùng quyết tuyệt, trong công ty không ai không sợ hắn, chỉ là người khác sợ hắn không có nghĩa là Lãnh An Nhiên cô sợ hắn!



Đúng vậy, cô gái này chính là Lãnh An Nhiên, cô lăn lộn trong giới giải trí mấy năm năm, loại người nào chưa từng gặp qua? Có thể từ một kẻ vô danh tiểu tốt bước lên vị trí Tiểu Thiên Hậu cũng không phải hoàn toàn nhờ vào Thịnh Thế, cô cũng có năng lực của bản thân, một Trương Đình vốn không làm khó được cô. Hôm nay cô đã quyết tâm đến Ám Dạ thị tìm anh còn sợ một Trương Đình chắn đường sao?



“Tôi tựa hồ đã nói rất rõ ràng với Lãnh tiểu thư, tổng tài chúng tôi không muốn gặp cô, nếu cô có việc có thể đến Tôn thị tìm Tôn thiếu.”



“Người tôi muốn gặp là anh ấy, vì sao muốn tôi đến Tôn thị?” Lãnh An Nhiên bị chọc giận, mặc kệ cánh tay đang cản trở của Trương Đình, cô đẩy hắn sang một bên nhưng sức lực của một cô gái vốn không có bao nhiêu cho nên thân hình hắn vẫn vững như thái sơn, người ngoài nhìn vào thành ra cô và hắn đang lôi lôi kéo kéo, hành động có vẻ ái muội vô cùng.



“Lãnh tiểu thư, xin chú ý thân phận của cô!” Trương Đình sa sầm mặt, hiện tại nếu hắn buông tay cô nhất định sẽ thừa cơ hội đi vào thang máy, còn nếu hắn không buông tay, người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm quan hệ bọn họ.



“Quản... quản lý Vương chuyện này...” Nhân viên tiếp tân sợ hãi nhìn cô gái bên cạnh, cũng không biết cô xuất hiện khi nào.



“Gọi bảo vệ.” Vương Hạ lạnh lùng mở miệng, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dán trên người Trương Đình, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng khiến người khác không biết cô đang nghĩ gì.



Cô gái này, không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ta đến tìm Ám Dạ Duật, cô nhìn thấy nhân viên tiếp tân gọi điện báo một tiếng cho anh, nhưng dù thế nào quả vẫn không thay đổi, Ám Dạ Duật không chịu gặp cô ta. Có một lần cô ta đến đây, cô nhìn thấy Trương Đình phân phó người sắp xếp một phòng khác, sau đó người tiếp cô ta không ai khác chính là Tôn gia Đại thiếu Tôn Lãnh Diệt.



Đối với thái độ của Lãnh An Nhiên, cô liền biết được quan hệ giữa cô ta và anh không tầm thường, bất quá nhìn lại thái độ lãnh đạm như nước của anh, rốt cuộc mới hiểu cô gái này tự mình đa tình.



Nhìn ngang nhìn dọc nhìn xéo nhìn nghiêng, cô gái này phải công nhận là đại mỹ nữ, một chút khuyết điểm cũng không có nhưng cô không thích cô gái này.



Vì sao?



Không thích một người cũng cần có lý do sao?



Nhìn cách cô ta cư xử với Trương Đình là thấy đáng ghét rồi.



Sau đó bảo vệ được gọi đến, nhìn thấy đối phương là phụ nữ, trong lòng liền than thở không thôi, mọi ngày không gọi bảo vệ, gọi đến một lần là gặp phụ nữ, có biết phụ nữ phiền phức lắm không? Lần trước gặp hai cô gái kia cũng khó giải quyết rồi, lần này nhìn đến trợ lí Trương Đình cũng phải sa sầm mặt liền biết cô gái này so với hai cô gái kia càng khó đối phó hơn.
Mạc Tử Yên cười nhạt, nếu cô sớm nhận ra rằng khi đó người mình yêu là ai, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không trở nên phức tạp như vậy.



“Lần thứ hai gặp lại vị hôn phu của mình là khi cô ấy cùng bạn trai chia tay, bởi vì người con gái mà hắn tâm tâm niệm niệm đã trở về, thân là thế thân cũng nên trả lại vị trí cho chính chủ. Trong lúc tuyệt vọng cô ấy đã quyết định tìm đến vị hôn phu kết hôn, hôn ước của họ là khế ước hôn nhân, mỗi người đều có mục đích của riêng mình.” Khi biết được anh vì muốn cha mẹ mình vui vẻ mới đồng ý kết hôn với cô, không biết vì sao cô lại cảm thấy thất vọng.



“Vì sao lại thất vọng?” Anh mở miệng, ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, khi nhìn vào bản thân sẽ bị chìm đắm trong ánh mắt đó.



“Chính là bởi vì cô ấy không hề biết rằng ngay từ lần đầu gặp gỡ vị hôn phu đó đã cướp đi trái tim cô, cô không hề nhận ra trái tim bản thân sớm đã vì người đó mà lỡ nhịp, cô luôn tự lừa mình dối người rằng người cô ấy yêu là một người đàn ông khác.”



Nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt động ở nơi bàn tay cô, cảm giác chân thật khiến Mạc Tử Yên cảm thấy khó chịu, vào lúc này đây cô muốn òa khóc lên chứ không phải im lặng kìm nén cảm xúc của bản thân như thế này. Cô cũng con gái, cô cũng sẽ yếu đuối chứ không hề mạnh mẽ như thứ bản thân thể hiện ra ngoài, đây là lúc cô yếu đuối nhất, mà chỉ có anh mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của cô.



“Đừng khóc.” Anh đưa lấy chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mắt cô, tựa hồ như muốn hút đi nước mắt đau đớn của cô. Cô không né tránh để mặc cho nụ hôn của anh rơi xuống từng ngốc ngách gương mặt mình.



“Nếu không muốn nói thì đừng nói nữa.” Anh thích nhìn bộ dạng lúc này của cô, cho dù là cô có khóc thì cũng chỉ có thể vì anh mà khóc.



“Không, em phải nói... hôm nay em phải nói hết mọi chuyện.” Mạc Tử Yên lắc đầu, đầu chui vào lòng, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, như một chú thỏ con bị kinh sợ, muốn tìm một chút cảm giác an toàn.



Mạc Tử Yên đem hết tất cả mọi chuyện kiếp trước kể với anh, kể cả chuyện cô vì Trác Lân mà phản bội anh, vì hắn mà đẩy Án Dạ thị và Mạc thị vào bờ vực phá sản, khiến mẹ cô tức giận đến ngã bệnh, anh vì chống đỡ cả Ám Dạ thị mà lao tâm quá lực, sau cùng lại nhập viện, khi đó Mạc Tử Yên đã mất hết lí trí, cô gặp tai nạn nên trùng sinh. Cô biết được chuyện rất khó tin, nếu là người khác họ sẽ cảm thấy cô chắc chắn là bị điên rồi, hoặc là hoang tưởng quá độ, cô không biết liệu anh có tin cô không nhưng đó à sự thật, bí mật mà cô che giấu suốt thời gian qua rốt cuộc cũng bị chính bản thân cô nói ra, chỉ là sao khi nói ra rồi cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.



“Lúc đầu không nói ra là vì em sợ anh sẽ không cần em nữa, em sợ hãi sẽ mất đi anh lần nữa, em thật sự...”



“Hiện tại không sợ hãi?”



Đột nhiên bị anh hỏi như vậy, Mạc Tử Yên ngẩn ra ba giây, sau đó mới bình tĩnh mở miệng: “Sợ, bởi vì sợ nên em không thể tiếp tục giấu anh. Duật, thật sự xin lỗi anh, cho dù anh có trách em, oán hận em, em cũng sẽ cam tâm tình nguyện để anh trách cứ, oán hận, bởi vì đó là lỗi lầm của em, em nên bị trừng phạt...” Cho dù anh muốn mắng chửi cô thế nào cũng được, coi cũng sẽ không có nửa câu oán than, bởi vì cô không có tư cách cầu xin sự tha thứ của anh, cô gây ra nhiều lỗi lầm như vậy, lẽ ra không nên sống trên đời nữa, lão Thiên cho cô sống lại là muốn trừng phạt cô đúng không?



“Đó là câu chuyện kiếp trước của em?” Lúc đầu nghe cô kể câu chuyện này anh đã xác định đây là câu chuyện của cô, người con gái đó là cô, bạn trai của cô là Trác Lân, về phần vị hôn phu đó chắc là anh. Nội dung lúc đầu Ám Dạ Duật thập phần quen thuộc, bởi vì trước khi có buổi gặp mặt hai năm trước anh đã cho người tra về quá khứ của cô, cho nên tất cả mọi chuyện của cô anh đều biết, cô thích cái gì, ghét cái gì, đồng hồ sinh học của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thứ ngoại ý muốn duy nhất chính là người cô thích lại là Trác Lân.



Câu chuyện của cô ngày càng đi xa thực tế, lúc đầu Ám Dạ Duật thật sự không tin lời cô nói, không phải anh không muốn tin chỉ là những chuyện đó thật kiến người khó mà tin tưởng, cô nói đó là kiếp trước của cô, là kiếp trước mà cô phải trải qua, kiếp trước của cô không hề vui vẻ, thế nhưng trong những mảng đen tối nhất cuộc đời cô lại gặp được anh.



Cô nói cô yêu anh, cô ở bên anh năm năm thời gian, hai người đồng giường cộng chẩm nhưng lại cách một trái tim, thái độ của anh khi đó cũng không khác bây giờ bao nhiêu, anh đối xử với cô rất nhẹ nhàng và ôn nhu, điểm khác biệt chính là không có lưu manh, một lời không hợp liền hôn cô, chính là cô lại thích anh của hiện tại hơn, đồng thời cũng luyến tiếc sự ôn nhu của anh trong quá khứ.



Cô nói xin lỗi anh, cô vì người đàn ông khác mà làm ra những chuyện có lỗi với anh, cô thừa nhận bản thân đã phản bội anh nhưng cô không có phản bội thể xác của mình, cô không có làm ra những chuyện xấu hổ kia, cô chỉ trợ giúp người đàn ông đó vì nghĩ rằng bản thân vẫn còn yêu hắn, cô nghĩ hắn sẽ yêu cô vì những chuyện cô đã làm cho hắn, cô muốn níu kéo một chút tình yêu mà lẽ ra bản thân cô sớm nên nhận ra tình yêu đó không hề tồn tại, cô mắng chính mình ngu ngốc, không chỉ làm tổn thương chính mình mà còn làm tổn thương anh.



Nghe hết câu chuyện vẻ mặt anh từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh, chính là trong lòng đã gợn sóng, có lẽ lời cô nói là sự thật, cho dù không muốn tin anh vẫn phải thừa nhận, bản thân không thể chống cự lại nước mắt của cô.



Anh không hề oán trách cô, đó là chuyện kiếp trước, anh biết cô cũng không mọi chuyện thành ra như vậy, cô trùng sinh mang theo tất cả kí ức của kiếp trước, biết hết tất cả mọi chuyện trong tương lai nhưng có một chuyện mà cô không bao giờ biết được, đó chính là...



Ở kiếp trước, anh đã yêu cô.