Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 68 : Quá khứ của Ám Dạ Duật

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


An ninh của Ám Dạ thị tuy không phải thuộc hàng đứng đầu nhưng nếu là người bình thường thì tuyệt đối không thể xâm nhập vào, mật tin của công ty không phải ai cũng có thể biết được, cho dù là nhân viên trong công ty nhưng nếu không phải người nắm giữ hạng mục cũng chưa chắc biết rõ mật tin này thì làm sao có thể dễ dàng để lộ ra bên ngoài?



Theo như lời kể của cô, kiếp trước cô không tham gia vào công ty, đối với chuyện của công ty không hề quan tâm cho đến khi Trác Lân tìm đến cô nhờ trợ giúp, không biết kiếp trước Ám Dạ Duật kia nghĩ như thế nào về việc giữa chừng cô muốn đến công ty làm việc nhưng nếu là anh thì chắc chắn trong lòng sẽ nảy sinh nghi ngờ. Mạc Tử Yên đến công ty chưa bao lâu thì thông tin về dự án kế tiếp lại bị rò rỉ, nói không nghi ngờ cô rõ ràng là giả, thế nhưng một cô gái như cô làm sao có năng lực lấy thông tin từ tay anh mà anh vẫn giả vờ như không có việc gì, nếu không phải anh dung túng để cô làm việc đó thì làm sao cô có thể để lộ thông tin cho Trác Lân biết?



Anh nghĩ đi nghĩ lại, nếu hai người bọn họ kết hôn vì khế ước thì không có lý do gì anh phải dung túng với cô gái này mà phản bội công ty, tính tình của Ám Dạ Duật kia thế nào anh không biết nhưng nếu là anh thì anh có thể hiểu được suy nghĩ của bản thân, nếu không phải vì dung túng với cô, anh hà tất gì không truy cứu trách nhiệm lên đầu cô?



Nguyên nhân anh dung túng cô rất đơn giản, có lẽ vì cô gái này đã chiếm một vị trí trong trái tim anh rồi, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.



“Thật xin lỗi, em biết bản thân mình đã phạm sai lầm, em không cầu xin tha thứ, em chỉ muốn chuộc lại mọi lỗi lầm của bản thân...” Mạc Tử Yên cắn môi, nước mắt vẫn còn vươn trên khóe mắt, cô cúi đầu không dám nhìn anh, sợ sẽ nhìn thấy tia chán ghét trong đôi mắt anh.



“Em muốn chuộc lại lỗi lầm bằng cách gả cho anh?”



“Em... đời trước đến khi chết đi em cũng không biết người đứng phía sau khiến Ám Dạ thị và Mạc thị sụp đổ là ai, cho nên em... em mới muốn đến gần anh, chỉ khi ở gần anh em mới có thể bảo đảm mọi chuyện sẽ không tái diễn nhưng sau đó...” Tâm tư của cô bắt đầu trở nên không an phận, cô bắt đầu tham luyến sự ôn nhu đó của anh, bắt đầu không muônd rời xa người đàn ông này, thời gian ở bên cạnh cho cô biết được đáp án mà bản thân muốn tìm, cô... không muốn rời xa người đàn ông này.



“Sau đó em mới phát hiện, cho dù kiếp trước hay kiếp này em cũng đều muốn ở bên cạnh anh...”



Nếu cô thật sự trả lời rằng khi đó cô tiếp cận anh chỉ vì muốn bảo vệ anh chứ không phải muốn ở bên cạnh anh, anh sẽ có phản ứng thế nào? Ám Dạ Duật không biết nhưng nếu trong lòng cô không có anh anh nhất định sẽ nổi điên lên.



“Vì sao khi đó lại không rời khỏi xe?” Anh đột nhiên hỏi một câu không liên quan đến vấn đề khiến Mạc Tử Yên hơi sửng sốt, đối với tốc độ thay đổi vấn đề của anh có chút không theo kịp.



“Lúc đó trong lòng em chỉ nghĩ rằng là do bản thân em hại anh, mà thực chất là do em hại anh, nếu bởi vì em có lẽ anh cũng sẽ không kích động đến mức nhập viện... Cha mẹ đã đi nước ngoài, cậu nhỏ sẽ thay em chiếu cô hai người họ, cho nên dù em có chết đi thì bọn họ vẫn có thể sống tốt, mà anh... cuộc đời này em nợ anh, so với việc em sống mà làm thương tổn anh thì không bằng để em chết đi...” Mạc Tử Yên nở một nụ cười, nột nụ cười châm chọc, cô đang châm chọc bản thân mình, nếu không có sự tồn tại của cô, có lẽ cha mẹ và anh đều sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp.



“Sống lại em thấy vui sao?”



Mạc Tử Yên nghe vậy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt hai người chỉ chạm vào nhau trong chốc lát, cô rất nhanh liền dời mắt.



“Sống lại mang theo kí ức kiếp trước, gánh nặng như vậy em thật sự thấy vui sao?” Không có được kết quả, Ám Dạ Duật lần nữa mở miệng.



“Gánh nặng này tất nhiên là không hề vui vẻ...” Kể từ khi trùng sinh có ngày nào mà cô có thể ngủ yên giấc? Cô có thể dùng thuốc để giúp bản thân ngủ ngon hơn nhưng cô lại không dùng, lạm dụng thuốc ngủ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, huống hồ... những cảnh trong mơ không ngừng nhắc nhở cô, chuyện mà cô chưa hoàn thành thì không thể ăn ngon ngủ yên được? Không liều thuốc nào có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của cô nhưng anh thì được, chỉ cần ở bên cạnh anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tâm tình của cô liền sẽ tĩnh lặng.



“Thế nhưng nếu có cơ hội sửa chữa sai lầm của bản thân, không để người khác trả giá vì em, em tất nhiên là vui vẻ.”



“Vậy sao so với việc sống trong quá khứ thì tại sao em lại không sống cho hiện tại mà cứ ôm khứ khư mọi trách nhiệm vào bản thân mình? Lão Thiên cho em sống lại không phải vì muốn trừng phạt em mà là muốn em có thể sống tốt.”



“Em...” Mạc Tử Yên định mở miệng phản bác, chính là lời tới miệng lại không thể nói nên lời, cô cũng không phải nói gì. Đúng vậy, chẳng ai ép buộc cô phải gánh vác tất cả trách nhiệm, khi anh biết được cô phản bội anh cũng không có trách cứ cô, khi mẹ biết cô làm ra những chuyện này mẹ cũng không hề oán trách mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng, chẳng ai trong bọn họ trách cứ hay oán trách cô, từ đầu chí cuối đều là do bản thân cô đem hết trách nhiệm đổ dồn cho bản thân.




“Hai đồng đội khác của anh vì chịu không được đã tự sát, trước kia tự sát bọn họ đã mất đi một cánh tay, một người thì lại mất đi đôi chân, là một quân nhân mà lại bị tàn phế thì không bằng chết đi để được giải thoát, bọn họ lựa chọn tự sát là một việc làm thông minh...”



Giọng nói của anh lành lạnh thổi vào tai cô khiến Mạc Tử Yên không khỏi dựng tóc gáy, đó là động đội của anh, cho dù không cùng vào sinh ra tử thì vẫn là đồng đội, sao anh... lại có thể dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy mà thuật lại cái chết của hai người chứ?



“Thời gian bị bọn chúng bắt trải dài vô tận, cũng không biết là bao lâu anh và Diệp Hạo rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trốn ra, anh đã trốn thoát một cách dễ dàng...”



Theo như lời anh nói mặc dù bọn chúng không canh chừng anh quá nghiêm ngặt nhưng cũng không đến mức lơ là cảnh giác, huống hồ cánh cửa còn bị khóa chặt, trong tay anh lại không có vũ khí, nếu không có chìa khóa của bọn chúng, anh làm sao có thể trốn ra được?



“Ấu dễ dàng đúng không? Dễ dàng đến mức anh không nghĩ đây là sự thật, những tên tội phạm có tâm lí vặn vẹo đều có chỉ số IQ cao, tuyệt đối sẽ không mắc bất kì sai lầm trong việc đối xử với con mồi của chúng...”



Quả nhiên đó là một cái bẫy.



“Bọn chúng muốn chơi trò mèo vờn chuột, vờn đến khi con chuột chết thì thôi.”



“Lần đó bọn chúng nhốt anh và Diệp Hạo vào một căn phòng, chỉ khi bản thân giết chết đối phương bọn chúng mới thả người còn lại.”



“Giết... giết chết đối phương?!” Mạc Tử Yên hoảng hốt, mặc dù đã nghe Tạ Cẩm Y kể hết mọi chuyện nhưng Tạ Cẩm Y cũng giống như cô đều chỉ nghe kể lại, còn những chi tiết nhỏ nhặt khác đều không biết, cô biết anh phải trải qua thập tử nhất sinh mới có thể trở về nhưng không ngờ...



“Diệp Hạo là bạn thân của anh, anh tất nhiên không thể giết cậu ấy được, cậu ấy cũng vậy, nhưng nếu một trong hai người bọn anh không chết thì bọn chúng sẽ giết cả hai, cho nên vì muốn một người được sống, Diệp Hạo đã tự sát, cậu ta muốn anh sống sót thay cậu ấy...”



“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thật sự xin lỗi... em không nên không tin anh, không nên hỏi về quá khứ của anh.” Hai tay ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận được hơi thở của anh bên người cô mới cảm thấy yên tâm.



“Bàn tay anh đã sớm nhuộm máu, trái tim anh đã bị ác quỷ chiếm lấy, em có sợ không?” Ám Dạ Duật ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, mắt anh lúc này đã nổi lên tia máu khiến cô đau lòng không thôi.



“Cuộc đời này điều khiến em hối hận nhất chính là đã từng bỏ qua anh, lần này em tuyệt đối sẽ không buông tay anh ra, cho dù anh khônh cần em đi chăng nữa.”



Ám Dạ Duật kéo cô lăn sang một bên, ôm cô vào lòng, đầu anh vẫn chôn ở cổ cô, môi anh đang để ở cổ cô, tay anh ôm chặt lấy thân thể cô, thân thể hai người dán chặt vào nhau khiến cô không thể nhúc nhích.



“Ngủ đi.” Đợi khi cô nhắm mắt, ánh mắt anh mới mở ra, trong bóng đêm đôi mắt anh như một con sư tử khát máu và tràn đầy nguy hiểm.



Anh sớm đã bị ác quỷ chiếm lấy, cho dù cô có sợ anh thì anh vẫn muốn kéo cô xuống địa ngục chôn cùng.



Cả đời này cô chỉ có thể là của Ám Dạ Duật anh.