Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 73 : Cô gái thần bí
Ngày đăng: 19:17 19/04/20
Tuần sau ta bận nên chỉ có thể ra hai chương thôi, mong mọi người thông cảm.
*****************
Sự thật trước mắt lại không tin, cứ thích lừa mình dối người, phụ nữ chính là như vậy, nhìn bộ dạng lúc này của Vân Tịnh Giai, Mạc Tử Yên cảm thấy cô có chút đáng thương. Chính là đáng thương thì đáng thương, cô cũng không thể đồng tình cùng cô ta được, trước kia cô đã từng vì Trác Lân mà làm tổn thương anh, hạng người vì lợi ích của bản thân mà làm tổn thương đến người khác, cô không thể tha thứ được, là bởi vì cô từng giống như vậy, cô ghét bản thân cô trước kia, ghét sự ích kỷ của bản thân mà làm liên lụy không ít người, cho nên cô không thể tha thứ cho Vân Tịnh Giai.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không thể hiểu lý do vì sao Vân Tịnh Giai cứ nhắm vào cô, rõ ràng ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ cô cũng đã tỏ rõ thái độ của mình với Trác Lân và cô ta, rằng cô còn tình cảm gì với người đàn ông đó nữa, đối với cô mà nói hai người bọn họ là người xa lạ, ngay cả cô ta mang họ Vân, trên danh nghĩa là chị họ của cô thì cũng thể thay đổi được điều gì. Trái tim cô hiện tại chỉ có một người, không thể chứa thêm bất kì một người nào nữa, Trác Lân đã là quá khứ, trước kia cô thật sự yêu hắn, chính là hắn không biết trân trọng tình yêu này, cô không thể trách hắn vì không yêu cô, yêu một người không có lỗi, quá khứ của cô sớm đã theo gió bay đi rồi, huống hồ Trác Lân đối với cô lúc nào cũng có ác cảm, vì sao Vân Tịnh Giai lại cứ bất an, bộ dạng của cô ta như đang sợ hãi Trác Lân sẽ yêu cô vậy?!
Trác Lân yêu cô?
Sợ hãi?
Mạc Tử Yên trừng mắt, ánh mắt rơi vào người Trác Lân đang đỡ lấy Vân Tịnh Giai, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nghĩ đến lần gặp Trác Lân ở Ám Dạ thị, lại nghĩ đến lần gặp hắn ở Vân gia, cho đến hiện tại, thái độ của hắn đối với cô vẫn không có thay đổi, vẫn là chán ghét, thái độ ác cảm, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy, lúc ngã Vân Tịnh Giai té ngã hắn còn mắng cô đâu, làm sao Trác Lân sẽ yêu cô?!
Chỉ sợ trên đời này ngoại trừ Vân Tịnh Giai, hắn sẽ không yêu bất kì ai nữa, một khi đã nhận định người mình yêu thì sẽ khó mà thay đổi được, nếu không phải trải qua một kiếp như cô, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Mặc dù không mấy tin tưởng vào đàn ông, đặc biệt là Trác Lân người từng khiến cô bị tổn thương, lại càng không thể tin được nhưng cô cũng chứng kiến qua tình cảm của hắn dành cô Vân Tịnh Giai, cô không biết hai người bọn họ yêu nhau bao lâu nhưng cô có thể khẳng định, Trác Lân sẽ không thay lòng đổi dạ, điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không yêu cô.
Ba năm trước khi Vân Tịnh Giai rời đi, sau đó cô gặp gỡ hắn, ngày ngày bên cạnh chăm sóc hắn, nếu hắn thật sự yêu cô thì khi đó hắn đã yêu cô rồi, đâu cần phải đợi đến ba năm sau khi Vân Tịnh Giai trở về?
Cho nên chuyện Trác Lân yêu cô là chuyện không thể nào xảy ra.
Có được đáp án mình muốn, Mạc Tử Yên liền khôi phục lại tâm tình vốn có của mình, vì một người đàn ông không quan hệ mà buồn phiền thì không đáng.
“Vân tiểu thư, thỉnh cô ăn nói dễ nghe một chút, cô như vậy tôi có thể thưa cô tội phỉ báng.” Hai mắt Mạc Tử Yên sáng lấp lánh nhìn người đàn ông bên cạnh, không hổ là ông xã của cô, cách nói chuyện của anh và cô đều giống hệt nhau, đặc biệt là trong khi đối phó với loại tình huống này.
Vân Tịnh Giai vốn rất e ngại anh nhưng hiện tại cô tựa hồ như mất đi lí trí, đối mặt với khí thế uy hiếp từ Ám Dạ Duật cô một chút cũng không chịu nhường.
“Cô là nữ nhân ác độc, cô đẩy ngã tôi còn vu oan cho tôi tự mình té ngã, cô là độc phụ, cô muốn giành tôi Lân với tôi sao? Tôi tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội đâu, đừng nằm mơ nữa!” Trong lòng như có ngọn lửa không ngừng thêu đốt lí trí cô, Vân Tịnh Giai không biết bản thân bị làm, cô chỉ biết cô cực kì chán ghét cô gái đối diện, cô không muốn vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của cô ta, cô ta dựa vào đâu mà có thể kiêu ngạo trong khi cô lại đang chật vật thế này?!
Mạc Tử Yên châm chọc: “Có bệnh thì phải trị, Vân tiểu thư nên trở về uống thuốc nhiều một chút, Trác Lân là người, không phải đồ vật, mà tôi cũng không có hứng thú tranh giành hắn với cô. Còn về việc cô té ngã, nếu tôi làm thì cô có thể làm gì được tôi?”
Ánh mắt Trác Lân rơi vào người cô, có một sự rung động không nói nên lời, khi nghe lời một phía của Vân Tịnh Giai vốn dĩ lúc đầu hắn cũng có chút mong đợi nhưng chứng kiên hết thảy mọi chuyện thì nội tâm lại đau như cắt.
Hắn yêu Vân Tịnh Giai, điều này hắn có thể khẳng định, hắn cam tâm tình nguyện đợi cô ba năm, cũng từng nghĩ qua sẽ lấy cô, chỉ cần đợi cô gật đầu đồng ý gả cho hắn, hắn chuẩn bị hết thảy chỉ đợi cô trở về. Ngày cô trở về, hắn không chút do dự cắt đứt quan hệ với Mạc Tử Yên, tình yêu của hắn đối với Vân Tịnh Giai lại bùng cháy như xưa, hai người bọn họ thuận lí thành chương ở bên cạnh nhau, cô ngày ngày quấn quýt bên hắn, như hình với bóng, người trong công ty đều biết cô sẽ trở thành Trác phu nhân tương lai, thậm chí cô cũng mở miệng đề nghị với hắn chuyện kết hôn, chính là vì sao hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng?
Khi cô ở bên cạnh hắn cô vẫn là cô gái kiên cường dịu dàng mà hắn yêu, dù trải qua ba năm thời gian cô vẫn không có thay đổi, thế nhưng vì sao hiện tại cô lại thành trở một người nóng nảy, không phân biệt phải trái mà ghen tuông lung tung như vậy? Trác Lân không nghĩ ra được, cô là vì hắn thay đổi, vẫn là bản tính như thế? Chính là thời gian ở chung quá ngắn, sau đó hai người lại xa nhau ba năm cho nên hắn mới không có phát hiện?
Trơ mắt nhìn người con gái yêu hắn như mạng lại bị hắn xem như rác rưởi bỏ đi hiện tại lại đã ngã vào lòng người đàn ông khác, cô dùng ánh mắt yêu thương từng nhìn hắn đi nhìn người đàn ông đó, cô dùng vẻ mặt xinh đẹp của tươi cười với người đàn ông đó, cô dùng tình yêu từng bị hắn dẵm đạp dưới chân trao cho người đàn ông đó, hết thảy mọi thứ đã từng của hắn hiện tại đã thuộc về người đàn ông đó.
Hắn chỉ là quá khứ của cô, mà người đó là hiện tại và tương lai của cô.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô.” Cô không nên trở thành điểm yếu của cậu ấy.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp cha cô cùng chú Phó, họ đang đợi cô ở phòng nghỉ.”
Nhắc nhở?
Nhắc nhở bản thân cô không được làm tổn thương anh sao?
Cô lắc đầu, chẳng biết Tôn Lãnh Diệt hôm nay bị làm sao, lúc nãy vẫn còn rất tốt.
Chẳng lẽ đàn ông cũng giống như phụ nữ, đều có tính khí thất thường sao?
Cách đó không xa có một bóng người đang đứng bên cạnh chậu cây kiểng, thân hình yểu điệu bị chậu cây kiểng che mất, chỉ để lộ mộc góc váy màu trắng, ánh mắt rơi vào người Mạc Tử Yên, bàn tay cầm ly rượu không khỏi siết chặt.
Vì sao mọi thứ diễn biến hoàn toàn không giống như suy nghĩ của cô?
Vì sao Kiều Ly lại mở miệng nói giúp cho cô ta? Còn có cả hành động của Vân Tịnh Giai lại không thể làm gì cô ta?
Mọi chuyện cứ như bị lệch khỏi quỹ đạo, không hề giống như trong dự kiến ban đầu, hoàn toàn không giống như... kiếp trước.
Là bởi vì cô trùng sinh sao?
Một sự thay đổi sẽ dẫn đến nhiều sự thay đổi khác, hẳn là đạo lí này đi?
Cô cầm điện thoại, bấm một dãy số rồi nhấn nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh liền trả lời.
“A lô?”
“Mọi chuyện bên kia xử lí thế nào rồi?” Vừa xem móng tay của mình, cô gái từ tốn mở miệng.
Đầu dây truyền đến giọng đàn ông trầm thấp: “Bùi Vân đã khống chế được, kế hoạch rất nhanh liền có thể thành công.”
“Tôi muốn Trác thị phá sản.” Đến lúc để xem Mạc Tử Yên có chịu ra tay giúp đỡ tình cũ hay không?
“Được.” Người đàn ông vừa trả lời xong cô liền ngắt kết nối.
Bữa tiệc hôm nay nếu đã không làm khó được Mạc Tử Yên cũng không sao, cứ ra tay với Trác thị trước vậy, dù sao thời gian vẫn còn dài, chơi đùa với cô ta một chút cảm giác có lẽ cũng không tệ.
Khóe môi nở nụ cười lạnh, tiếng gót chân chạm vào nền gạch tạo ra những âm thanh vang dội, người đi rồi không gian liền rơi vào yên tĩnh.