Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 74 : Kế hoạch của Vân Uyển
Ngày đăng: 19:17 19/04/20
Đại sảnh.
Mọi người đã tập trung lại, cũng đã đến giờ nên Thịnh Mộ Triều lên đài phát biểu vài câu rồi giao lại cho người chủ trì, người ở dưới đài vỗ tay không ngừng, tiếng vỗ tay như sấm vang vọng cả đại sảnh, Thịnh Mộ Triều là nhân vật chín của bữa tiệc ngày hôm nay cho nên không ít người đến chào hỏi hắn. Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, người uống rượu, người tám chuyện, Tôn Lãnh Diệt sau khi đưa Mạc Tử Yên đến phòng nghỉ thì cũng đã ra về trước, bởi vì không có Tô Khả Đồng nên hắn cũng chẳng muốn ở đây, cho nên hiện tại Ám Dạ Duật đang đứng tại một góc, ngoan ngoãn đợi bà xã thân yêu trở lại.
“Ám Dạ tổng, sao anh lại đứng ở đây một mình? Không ra ngoài nhảy sao?” Người lên tiếng chính là người đàn ông trung niên béo ú gọi Lưu tổng.
“Không có bạn nhảy.”
Lưu tổng: “...” Lời này mà cũng dám nói ra được, dựa vào gương mặt này của anh quét mắt khắp đại sảnh tìm đại cũng sẽ có người tình nguyện cùng anh nhảy, chỉ là đang đợi anh đến mời họ thôi, dù sao người ta cũng là con gái, rụt rè vẫn là nên cần, vậy mà người đàn ông này lại làm như không thấy, còn không biết xấu hổ nói không có bạn nhảy.
“Không biết tôi có vinh hạnh được làm bạn nhảy với Ám Dạ tổng không?” Một cô gái từ từ xuất hiện trước mắt hai người, cô mặc một chiếc váy màu vàng dài đến gối, để lộ đôi chân thon dài, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ rơi vào người anh, chính là Ám Dạ Duật từ đầu tới cuối đều không có nhìn cô.
“Ồ mỹ nữ...” Lưu tổng nhìn cô, hai mắt tỏa sáng.
Cô gái gật đầu với Lưu tổng một cái xem như chào hỏi, ánh mắt chưa từng rời khỏi người đàn ông đứng bên cạnh Lưu tổng: “Không biết tôi có vinh hạnh này hay không đây?”
“Cô là ai?” Ám Dạ Duật lãnh đạm mở miệng.
Thân hình cô khẽ cứng đờ: “Anh không biết tôi?” Cô tuy không phải diễn viên nổi tiếng nhưng dựa vào gương mặt này cũng có không ít người biết đến, vậy mà Ám Dạ Duật không biết cô là ai, nói ra thì thật là buồn bực.
“Vị tiểu thư đây là Lục Bích, Lục tiểu thư là diễn viên nổi tiếng của Thịnh Thế, phim của cô tôi đã xem qua cô diễn rất đạt.” Lưu tổng một bên phổ cập kiến thức cho Ám Dạ Duật, một bên khong quên lấy lòng người đẹp.
Lưu Bích được khen chỉ cười dịu dàng: “Lưu tổng quá lời.”
“Không quá không quá.” Có thể kết thân với mỹ nữ Lưu tổng tất nhiên vui vẻ, hắn cũng không quên quay người đụng vào cánh tay của anh: “Tôi nói này Ám Dạ tổng, nếu mỹ nữ Lục đã lên tiếng, không bằng anh ra nhảy với cô ấy đi.”
Ám Dạ Duật nhếch môi: “Bạn nhảy của tôi chỉ có thể là bà xã của tôi.”
Lục Bích sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại: “Nhưng phu nhân của anh không có ở đây, anh nhảy với tôi trước cũng không sao?” Mặc dù biết rõ bản thân sẽ bị từ chối nhưng cô không ngờ lại bị từ chối theo cách này.
Lưu tổng một bên tiếc hận: “Đúng đó Ám Dạ tổng, phu nhân của anh cũng không có ở đây, hay là anh cứ nhảy với cô ấy, tôi sẽ không nói cho phu nhân anh biết.” Hắn thậm chí còn không biết phu nhân của anh tròn méo ra sao thì làm sao mà nói được? Huống hồ mỹ nữ tới tay mà không chịu ăn, quả thật là uổng phí.
“Nếu Lưu tổng đã nói vậy thì không bằng anh thay tôi nhảy với vị tiểu thư này đi, tôi xem hai người rất hợp nhau.” Anh mỉm cười, một nụ cười không thể bắt lỗi, khiến người khác không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Hai mắt Lưu tổng sáng lên như đèn xe hơi: “Ha ha, anh đã nói như vậy sao tôi có thể từ chối?”
“Duật... anh Duật cũng sẽ uống nước cam luôn chứ?” Mạc Tử Yên sợ cô bỏ thuốc vào rượu nên muốn uống nước cam là chuyện bình thường, về phần Ám Dạ Duật, nếu anh thật sự uống nước cam thì cô chỉ có thể bỏ thuốc vào nước cam cho anh thôi.
“Tôi uống rượu.”
Nhận được câu trả lời Vân Uyển vô cùng vui vẻ: “Chị Tử Yên, để em đi lấy nước cam cho chị.” Còn chưa đợi Mạc Tử Yên đồng ý, cô đã đặt ly rượu xuống bàn, đặt kế thùng đá, cách xa ly rượu mà Lục Bích đặt, để có thể dễ dàng phân biệt.
Vân Uyển vừa quay người Mạc Tử Yên lập tức đổi hai ly rượu ngay lập tức, động tác của Vân Uyển rất nhanh, cô ta đi lấy nước chưa đầy mười giây nhưng Mạc Tử Yên còn nhanh hơn, lúc Vân Uyển trở lại cô đã đổi xong hai cái ly.
Vân Uyển đưa ly nước cam cô cô gái đối diện, thân hình cô ta vẫn dán chặt người đàn ông bên cạnh, bộ dạng thân mật của hai người khiến cô cảm thấy vô cùng chói mắt nhưng nghĩ đến gì đó, gương mặt liền khôi phục ý cười.
“Chị Tử Yên, đây là nước của chị...” Ly nước cam này cô hoàn toàn không có cơ hội bỏ thuốc, ở nơi đó tập trung khá nhiều người, Vân Uyển dù có gan đến đâu cũng không thể ở nơi đông người bỏ thuốc Mạc Tử Yên được, cho nên lần này Mạc Tử Yên xem như may mắn, một lúc nữa uống xong cô sẽ tìm cách tách cô ta ra khỏi Ám Dạ Duật, như vậy kế hoạch liền có thể hoàn thành như mong đợi.
Thấy Mạc Tử Yên nhận lấy ly nước Vân Uyển mới lấy ly rượu mà lúc nãy cô vừa đặt xuống đưa cho Ám Dạ Duật, lần này anh không có từ chối khiến cô vừa vui vừa giận, vì một lời nói của Mạc Tử Yên nên anh mới chấp nhận cô mời rượu, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Mời anh chị.” Nhìn anh uống hết ly rượu, Vân Uyển mới mỉm cười uống rượu của mình, chính là cô chỉ uống có nửa ly, cho dù dược tính có mạnh thì cô vẫn còn thời gian đi bước tiếp theo.
Mạc Tử Yên một bên uống nước cam, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt của Vân Uyển, rõ ràng biết là có thuốc vậy mà cô ta lại uống nó, có lẽ thuốc này cần thời gian để phát huy công dụng.
“Duật, lúc nãy ba ba gọi, em phải đi gặp ông ấy, anh về phòng nghỉ chờ em.” Mạc Tử Yên mặt không đổi sắc nói ra lời kịch, Ám Dạ Duật cũng rất ngoan ngoãn phối hợp, sau đó hai người tách ra hai hướng khác nhau, bỏ mặc Vân Uyển ngẩn ngơ đứng đó.
Cô còn chưa ra tay mà đã thành công tách hai người họ ra rồi? Lão Thiên cũng muốn giúp cô đúng không?
Vân Uyển vội vàng đuổi theo bước chân Ám Dạ Duật nhưng cô không dám theo sát anh, lúc nãy cô cũng thấy được thái độ của anh đối với cô, nếu lúc này phát hiện cô đi theo chỉ sợ kế hoách của bản thân sẽ hỏng mất, vì vậy cô chỉ cố gắng đi thật chậm và thật nhẹ, lúc gần đến phòng nghỉ, quẹo qua hành lang lại không thấy bóng dáng anh đâu, Vân Uyển tức muốn giậm chân.
Hành lang không bóng người, lúc này một người phục vụ đẩy xe đi ngang qua, bị Vân Uyển kéo lấy.
“Anh có thấy Duật... Ám Dạ tổng không?”
Phục vụ ngây người: “Ám Dạ tổng?” Người ra vào nhiều Tôn thị khách sạn như thế, hắn làm sao có thể biết được ai là Ám Dạ tổng?
“Chính là người đàn ông điển trai vừa vào đây.”
“Người đó vừa vào phòng số 202.”
Vân Uyển gật đầu, đi thẳng đến phòng 202, tay cầm vặn cửa, thấy cửa không khóa, gương mặt hiện lên ý cười bước vào, sau đó cánh cửa đóng lại.