Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 75 : Lãnh An Nhiên xuất hiện

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Thời tiết S thị dạo này có vẻ không tốt, mới hôm qua trời còn nắng trong, hôm nay đã mưa rơi như rút, dự báo thời tiết không chính xác, mọi người ra đường đều phải mang dù theo. Do vấn đề thời tiết nên mấy quán cà phê bên đường dạo này ít khách hẳn đi, cho dù là quán ăn sang trọng cũng không có mấy người ra vào, chủ quán bắt đầu cảm thấy chán với công việc này, nhân viên đã nghỉ làm hết, đang lúc hắn định đóng cửa quán thì thấy một cô gái bước vào, bên cạnh là một người đàn ông cao to, ngoại hình hai người quá bắt mắt, không phải vì dung mạo của cô gái, mà vì người đàn ông trông có vẻ hung hăng, vết sẹo nơi khóe mắt càng khiến cho cả người hắn trở nên đáng sợ, giống xã hội đen, chủ quán có chút thấp thỏm.



Cô gái đeo mắt kính đen che mất nửa gương mặt, dáng cô rất đẹp, cô mặc một chiếc váy màu xanh sẫm, tôn lên làn da như tuyết của cô, mái tóc cô thì buộc kiểu đuôi ngựa, trông rất có sức sống, mặc dù không thấy rõ gương mặt cô nhưng chủ quán là người lâu năm, nhìn một cái cũng biết cô gái này này là một mỹ nhân. Người đàn ông bên cạnh thì hoàn toàn trái ngược, hắn mặc bộ vest đen, gương mặt không thể nói là điển trang cũng không thể nói là xấu xí, so với đám giang hồ thì có vẻ hắn trông dễ nhìn hơn một chút, hắn có làn da hơi ngâm, đôi mắt híp lại một đường, sắc bén như chim ưng, hắn có vết sẹo ngay khóe mắt, khiến gương mặt hắn vốn hung hăng lại càng hung tợn.



Hai con người như một đen một trắng, một chính một tà lại bước vào cùng nhau, chủ quán cảm thấy có chút không đúng.



Trong quán không có người, tùy tiện cũng có thể tìm cũng có được một bàn trống nhưng cô gái lại đi đến cuối bức tường, tìm một góc để ngồi vào, cửa tiệm này trang trí không tồi, sạch sẽ lại ngăn nấp, cũng không biết vì sao lại không có khách.



Người đàn ông ngồi đối diện cô gái, hắn vừa ngồi xuống thì thân hình của hắn liền che đi hết bóng dáng của cô gái, người ngoài bước vào rất khó thấy họ, nơi này là một góc khuất lại có cây kiểng che chắn, nếu không phải bước vào bên trong quan sát kĩ thì sẽ không thấy được thân ảnh hai người, cho dù có thì chỉ thấy được mỗi người đàn ông mà thôi.



“Hai vị muốn uống cái gì?”



“Cà phê đen không đường.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói của hắn ồm ồm nơi cổ họng, cũng không thể nói là dễ nghe, ánh mắt hắn rơi vào cô gái đối diện, tiếp lời: “Một ly capuchino ít đường nhiều sữa.”



Chủ quán gật đầu, thầm nghĩ cô gái có lẽ không thể nói được, nếu không cũng không cần người đàn ông đó gọi thức uống dùm mình nhưng hắn còn chưa đi xa thì đã nghe một giọng nữ truyền đến, giọng nói rất êm tai, hoàn toàn trong trẻo như âm thanh của tiếng chim, rất thu hút người nghe.



“Thành công rồi?”



“Cô không cập nhật tin tức sao? Mấy ngày nay giá cổ phiếu của Trác thị giảm mạnh, Trác thị hiện tại đang đứng trên bên bờ vực phá sản.” Người đàn ông móc điếu thuốc ra, bật lửa định đốt nhưng nhìn đến đôi mắt lạnh lùng sau lớp kính đen, hắn liền ể oải bỏ xuống bàn.



Cô gái tùy ý dựa vào chiếc ghế sau lưng, chủ quán xem ra cũng là người yêu nghề, nếu không cũng không có trang trí cửa tiệm cẩn thận như vậy, ngay cả ghế cũng là loại ghế mềm mại khiến người khác ưa thích.



“Tôi không có thời gian, dạo này lịch của tôi đều kín hết, một ngày chỉ ngủ có bốn tiếng, tôi làm sao có thời gian xem tin tức?”



“Nghe nói cô có một bộ phim sắp ra mắt, còn chưa quay đã gặp sự phản đối của công chúng?”



Chủ quản không biết xuất hiện từ khi nào, hắn đặt hai cái ly lên bàn xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi, hắn mới nghe được một tin tức, hóa ra cô gái đó là người của giới giải trí, thảo nào chỉ nhìn lướt qua cũng để lại ấn tượng với người khác, chính là một cô gái như vậy... vì sao lại qua lại với người đàn ông đó? Nhìn hắn không có vẻ gì là một người tốt cả.



Cô gái nhếch môi: “Bọn họ xem thường năng lực diễn xuất của tôi nên mới phản đối như vậy.” Tất cả mọi diễn viên đều từ ca sĩ mà đi lên, ca sĩ có thể trở thành diễn viên nhưng diễn viên muốn trở thành ca sĩ thì phải dựa vào năng lực của mỗi người. Cô trời sinh đã có giọng nói dễ nghe, trong giới ca hát giọng hát của cô có thể so sánh với chim hoàng anh, nếu Dạ Tiêu Trần là Thiên Vương của giới giải trí thì cô chính là Tiểu Thiên Hậu có năng lực ca hát tốt nhất mà Thịnh Thế đào tạo, chính là bọn họ chỉ nhìn năng thấy giọng hát trời sinh của cô, không biết rằng năng lực diễn xuất của cô cũng không hề tệ.




“Rất hợp, thật đấy.” Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.



“Có lẽ em nói đúng.” Cô đã qua tuổi mặc váy công chúa rồi, mặc dù chiếc váy rất đẹp nhưng cô tự nhận thấy chiếc váy này có phần ngây thơ so với cô, mặc dù gương mặt cô vẫn còn non nớt nhưng thực chất cô đã trùng sinh, cô đã trải qua một kiếp, nào còn có ngây thơ như một váy không chúa nữa? Chính là hai người đều nói vậy nên cô cũng không tiếp tục phản đối.



“Em đi qua cửa hàng hương liệu bên cạnh một chút, hai người ở đây tiếp tục chọn đồ nhé?”



Tô Khả Đồng xuất thân từ thư hương thế gia, Tô gia là bậc thầy chế tạo hương liệu, so với mua sắm quần áo cô lại càng yêu thích hương liệu hơn.



“Được rồi...” Biết rõ tính cô nên Ám Dạ Nghiên cũng không có ngăn cản.



“Chị đi với em nhé?” Tô Khả Đồng là một cô gái khép kín, bên ngoài cô như có một lớp vỏ bao bọc lấy bản thân nhằm tránh xa mọi người, Mạc Tử Yên không biết vì sao Tô Khả Đồng lại trở nên như vậy nhưng cô biết nếu muốn làm bạn với cô ấy thì phải kiên nhẫn.



Thế giới của Tô Khả Đồng chỉ có một mình, rất cô đơn và quạnh quẽ, nếu muốn bước chân vào thế giới của cô ấy chỉ có thể chậm rãi bước, cô đã nói điều này với Tôn Lãnh Diệt, mong rằng hắn sẽ hiểu.



Tô Khả Đồng ngây người một lúc mới mở miệng: “Không cần đâu, em tự đi được rồi.” Cô không muốn làm phiền người khác, lúc cô xem và chọn hương liệu phải cần đến sự tỉ mỉ, sẽ cần thời gian rất lâu, rất ít người có kiên nhẫn đi cùng cô xem hương liệu, Ám Dạ Nghiên cũng vậy. Mỗi lần đi trung tâm thương mại cùng Ám Dạ Nghiên, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian cô ấy chọn quần áo mới đi xem nguyên liệu, bởi vì khi Ám Dạ Nghiên chọn quần áo sẽ rất lâu, trong mắt cô ấy bất kì bộ quần áo nào cũng không hợp với cô ấy, cô ấy chỉ hận không thể lục tung cả cửa tiệm người ta để tìm một bộ quần áo thích hợp.



“Chị cũng muốn biết thêm về hương liệu, em có thể chỉ cho chị không?” Nói thật cô thật sự chán khu mua sắm này lắm rồi, lần trước cùng anh đi qua mấy cửa hàng, lấy được không ít chiếm lợi phẩm, ngôi nhà tuy rộng nhưng quần áo đã chiếm cả một căn phòng, Mạc Tử Yên cũng không muốn mua thêm nữa.



Thấy cô như thế Tô Khả Đồng cũng không nỡ từ chối: “Vậy được rồi chị đi với em.”



Cửa hàng quần áo và cửa hàng hương liệu gần sát bên nhau, chỉ cần đi vài bước là tới, Tô Khả Đồng tựa hồ đã đến đây rất nhiều lần, đối với cách để hương hiệu ở đâu cô đều biết rất rõ, cô dẫn Mạc Tử Yên đi đến một dãy hương liệu, một bên xem xét rồi mới giới thiệu với cô, Mạc Tử Yên một bên lắng nghe, sau đó hiểu được một chút về hương liệu cô mới không làm phiền Tô Khả Đồng nữa mà tự mình đi xung quanh xem.



Nơi này không những có hương liệu mà còn có nước hoa, nước hoa là tự tay chủ tiệm chế tạo, không phải loại hàng hiệu nổi tiếng nhưng mùi hương rất thơm. Lọ nước hoa chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, có nhiều hình dạng khác nhau, Mạc Tử Yên đưa tay định cầm lấy lọ nước hoa màu tím, còn chưa chạm vào lọ nhỏ thì một bàn tay khác đã nhanh chóng lấy chiếc lọ đi.



Mạc Tử Yên ngẩng đầu, đập vào mắt là cô gái mặc một chiếc váy xanh sẫm, kính đen che hết nửa gương mặt, không thể thấy được ánh mắt của cô nhưng Mạc Tử Yên có cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.



“Lãnh An Nhiên?”