Sửu Hoàng
Chương 28 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Long bào may nhanh nhất cũng cần bảy ngày, các vật dụng cần thiết cũng cần phải chuẩn bị, Hoàng Phủ Kiệt nhượng Trương Bình chọn một ngày, Trương Bình tiện tay bốc đại, chính là bảy ngày sau a, không quản ngày đẹp xấu, ngươi muốn làm gì cũng được. Vì vậy lễ đăng cơ chính thức liền định vào ngày mười ba tháng ba.
“Việc muốn làm thật nhiều.” Trương Bình nhíu mày.
“Đúng vậy.” Vị vua nào đó thoải mái đáp nhẹ.
“ Hoàng quý phi nương nương phái người tới, thỉnh ngài tới xem qua.”
“Để nàng ta chờ được rồi.” Hoàng Phủ Kiệt đang cười. Hắn vừa nghĩ tới tâm tình mẫu thân hắn hiện tại thì nhịn không được muốn cười. Mẫu thân hắn vậy mà cũng có thể khiến hắn cười rộ lên.
“Ngươi không lo nương nương…”
“Ta để Hồng Tụ đi『an ủi』nàng rồi.”
Trương Bình không biết nói sao, chuyện phụ bạc như vậy người này cũng có thể nghĩ ra, để Hồng Tụ đi đối phó với nguyên lai chủ tử của nàng ta.
Hồng Tụ tại Thụy hoa cung, tuy rằng trừ Ngôn phi ra thì nàng chính là người uy phong nhất. Nhưng Ngôn phi không phải chủ chân dễ chịu, Ngôn phi vì tư tâm riêng của mình mà khiến một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp sống cô đơn một mình – Hồng Tụ sống uổng hai mươi xuân thu trong thâm cung, thử hỏi Hồng Tụ trong lòng sao có thể không hận? Hiện Hồng Tụ đã thoát ly khỏi sự trói buộc của Ngôn phi, nàng còn có cơ hội chống lại, liệu nàng há có thể giấu không lộ ra một điểm ác khí?
“Bại hoại…”
Đại phôi đản (trứng thối, đồ đểu) ôm chặt y.
——————–
“Khởi bẩm hoàng thượng, Vũ Sơn đại nhân cầu kiến.” Bên ngoài Thượng thư phòng truyền đến thanh âm của tân phó tổng quản thái giám Liễu Thuận.
“Mời vào.”
Phong Vũ Sơn vừa vào đã phủ phục trên đất, hô to :”Thảo dân khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế.”
Hoàng Phủ Kiệt, Trương Bình, hai người cùng đưa mắt nhìn kẻ đang quỳ rạp trên đất. Hai người nhìn một lúc lâu, liếc mắt với nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương có tia ác ý, liền ngậm chặt miệng không lên tiếng.
Phong Vũ Sơn quỳ rạp trên mặt đất, chờ đợi và chờ đợi. Sau cũng không biết là đoán ra cái gì, càng quỳ rạp trên đất, cử động cũng không.
“Kỳ Trung trông coi chỗ phụ hoàng, Chu Bính phụ trách Thư vương phủ, Nhược Cốc tiếp cận Ngôn phủ, quân của lão nhị do Đào tướng quân chỉnh đốn cũng không cần lo lắng. Còn bên Dụ vương thì sao?”
Trương Bình đáp: “Chu Trạm Giang tướng quân cùng lão Dụ vương có giao tình, năm xưa cha của Chu Trạm Giang chết trong tay Dụ vương. Do đó để hắn theo dõi Dụ vương tuyệt không xảy ra sơ sót.”
Hoàng Phủ Kiệt cảm thán: “Trong kinh còn có bí mật nào của các đại thần mà ngươi không biết?”
Trương Bình đắc ý: “Ngươi giao những chuyện này vào tay ta, ta có thể ghi lại toàn bộ việc ăn uống, hành động của quan viên, một chữ không sai để lên bàn cho ngươi.”
“Tưởng hay lắm đấy! Ngươi chỉ cần chuyên tâm hầu hạ trẫm a, đừng có suốt ngày chạy lung tung khắp nơi.”
“Tá ma sát lư.” Trương Bình bất mãn.( đổ gánh nặng lên lưng lừa đến chết = giao việc còn đổ trách nhiệm cho người khác)
“Là sát cái đầu lừa nhà ngươi, làm gì nào? Muốn tạo phản phải không?”
Trương Bình… giơ nắm đấm lên thổi thổi.
Hoàng Phủ Kiệt lại một lần nữa oán hận nghĩ hắn thực sự phải tìm cách tử phế đi công phu người này mới đúng.
“Được rồi, các ngươi đều lợi hại!” Đường hạ có người chịu không nổi hai kẻ liếc mắt đưa tình, rốt cục bò lên, bất quá vẫn ngồi chồm hổm như cũ, “Hoàng thượng, ngài lúc nào thì đáp ứng chuyện phong thảo dân làm đại quan a? Ngài đã đồng ý phải là nhị phẩm trở lên.”
Hoàng Phủ Kiệt nhíu mày “Người kia là ai? Ngươi biết ta?”
Trương Bình nhìn thật kỹ, nói :” Thoạt nhìn vừa giống cẩu lại vừa giống sư huynh của ngài.”
“Ai?”
“Phong Vũ Sơn.”
“Vũ Sơn? Trẫm nhớ rõ Vũ Sơn là đại tài tử uyên bác, nói chuyện cũng rất văn nhã, thế nào lại thô lỗ khó chịu giống người này?”
“Nghe đồn là do tổn thương tình cảm.”
“A?”
“Có người nói tài tử Vũ Sơn và tiểu thế tử của Dụ vương từng có một quá khứ không minh bạch, không được thuần khiết. Sau này vì thân phận y hèn kém nên đành từ bỏ…….”
“Trương Bình, đồ thái giám chết bầm nhà ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi nói năng bậy bạ! Bản công tử và Bát tiểu vương không minh bạch, không thuần khiết lúc nào? Ngươi không được hủy hoại danh dự của ta! Rõ ràng là Bát tiểu vương ỷ thế hiếp ngươi, cướp vợ chưa cưới của ta, bản công tử đến tìm hắn tranh luận đạo lý phải trái thì hắn ỷ có cha, còn có thái tử làm chỗ dựa, khiến bản công tử…..”
“Là vậy sao?” Hoàng Phủ Kiệt hoài nghi.
Trương Bình lắc đầu, thành thật đáp:” Nô tài rõ ràng nghe người hầu của Dụ vương phủ nói, Phong công tử xuất thân hèn mọn, tuy bụng đầy tài học nhưng không thể ra làm quan, lại muốn trèo cao với tiểu thế tử, mượn tiểu thế tử giúp hắn thoát ly thân phận hèn mọn, thậm chí tự tiến cử mình làm người hầu hạ chăn gối. Thế nhưng tiểu thế tử không thèm để mắt tới hắn, không những sai ngươi đuổi ra khỏi vương phủ, còn phá hư chuyện buôn bán của hắn, khiến hắn vô pháp dung thân trong kinh thành.”
Hoàng Phủ Kiệt và Trương Bình dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía người đang quỳ gối ở dưới.
Phong Vũ Sơn không quỳ nữa, đứng lên, đến chỗ cái ghế gần nhất ngồi xuống, bắt chéo chân trên ghế, nhìn xung quanh một vòng rồi nói : “ Nguyên lai đây là Thượng thư phòng của hoàng đế, chà, chẳng biết thiên hạ có bao nhiêu kẻ muốn vào đây. Không ngờ bản công tử cũng có ngày ngồi ở chỗ này.”
“Đúng vậy, ngay cả trẫm trước đây cũng chỉ tiến nhập qua có một lần mà thôi.”
Phong Vũ Sơn lập tức ngồi thẳng lên, ho khan một tiếng nói :”Nói đi, bệ hạ muốn thảo dân làm cái gì?”
“Dụ vương già rồi.” Trương Bình nói.
“Trên tay ông ta nắm một phần ba binh quyền cũng đủ lâu rồi.” Hoàng Phủ Kiệt bổ sung.
Trương Bình ly khai, Thường Thanh cung khôi phục sự tĩnh mịch.
Thật lâu.
“Người đâu….thỉnh Dương Chiêu Dung tới.”
Cung nhân bên ngoài đã tỉnh, căn bản không biết bản thân đã từng hôn mê, lĩnh mệnh rời đi.
Qua một tuần trà, Dương Chiêu Dung bước vào Thường Thanh cung.
Một lúc lâu sau, cung nhân phụng trà đi vào phát hiện Thắng đế ôm lấy Dương Chiêu Dung cùng nhau đi về Tây hạc. Bên cạnh gối Thắng đế lưu lại di chỉ, nhượng tân đế truy phong Dương Chiêu Dung là Đức từ hoàng hậu, cùng Thắng đế đồng táng một mộ. Mà người cũng khéo léo để lại di chỉ trên bình ngọc.
———————
Tiểu viện u tĩnh, tối như mực. Đẩy cửa phòng ra, một cỗ khí tức âm lãnh nhào tới trước mặt.
Trương Bình tìm được người nào đó đang đứng trong góc. Đèn không điểm, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ dáng vẻ.
“Sao lại tới đây?”
Nam nhân cao lớn hướng mặt vào tường, không đáp lại.
Trương Bình đi tới bên cạnh hắn, cùng nhau diện bích. (ngắm tường)
“Ta tìm ngươi một vòng, đoán rằng ngươi sẽ tới nơi này.” Trương Bình giơ ngón tay, quẹt một đường trên tường, không có bụi. “Rất sạch sẽ, xem ra hàng ngày đều có người tới quét tước.”
Nam nhân cao lớn sắc mặt hàn lãnh.
“Ta nhớ ngươi trước đây có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, đứng lên đào góc tường. Nói thật, khi đó ta rất sợ. Sợ ngươi lúc đó có tâm bệnh gì đó.”
Nam nhân hừ mũi, lạnh lùng.
Trương Bình suy nghĩ một lát, đột nhiên xoay người ôm cổ hắn, kiễng chân, cắn lên vành tai hắn nói : “Ta biết ngươi vẫn muốn làm cùng ta ở chỗ này, đúng không?……..lúc ta mười lăm tuổi.”
Mặt nam nhân tựa hồ có điểm nóng bừng.
“Ngươi rất biến thái…..”Trương Bình bóp mông nam nhân một cái.
Nam nhân lúc đó được châm lên hỏa dục, ôm lấy Trương Bình đặt lên đất.
Không lâu sau hai người vụng trộm từ Thụy hoa cung trở lại Vị Ương cung thì nghe cung nhân truyền tới tin tang tấn. Tiếng chuông báo đế hoàng qua đời lập tức vang lên.
Bận rộn đến nửa đêm, sau khi lễ bộ đại thần rời đi, hai người cũng có thể quay về tẩm cung tạm nghỉ.
“Sau khi ta đi, ngươi ở lại nói những gì?” Tâm tình sớm được Trương Bình điều trị quay về trạng thái bình thường, Bình Vũ đế ngâm mình trong dục trì (bồn tắm) nhíu mày hỏi.
“Không nói cái gì a.” Trương đại thị nhân tứ chi mở rộng trong dục trì, bày ra bộ dạng mệt mỏi vì bị thao quá độ. Kỳ thực y cũng không muốn mở rộng hai đùi như vậy, nhưng ai kêu ở giữa cắm một thứ to lớn chứ?
“Ngươi không nói gì, ông ta sẽ không thừa lúc ngươi đi rồi thì gọi Dương Chiêu Dung tới đồng mệnh thác hoàng tuyền?” Nam nhân rất tàn nhẫn mà nắm lấy thứ nào đó giữa hai chân y, khó khăn lắm mới dài ra một chút, lại bị hắn chà xát tới lui.
“A…”Trương thị nhân cũng không biết là đau nhức hay thế nào, bị nắm lấy liền kêu ai ai. “Ta thực không nói cái gì, chỉ nói…”
“Nói cái gì?” Nam nhân nhìn y kêu to thảm thương, lúc này mới lưu luyến buông thứ bị hắn ngược đãi đến sưng đỏ. Đêm nay hắn chính là hạ thủ lưu tình, nếu đổi lại là bình thường khi tâm tình bất hảo, sẽ khó khống chế, tuyệt không buông tay.
“Ông ta không bằng cha ta.”
Hoàng đế đại nhân lặng lẽ nâng đùi của người dưới thân lên, im lặng trừu tống mây mưa dưới thắt lưng y một hồi.
Trương Bình hai tay nắm chặt trì biên(thành bồn), nhắm mắt lại rên rỉ.
Đột nhiên nam nhân bắt đầu ra sức trừu tống, liên tiếp gần đại can hai trăm hiệp, đến khi Trương Bình phải thút thít cầu xin.
Sau cao trào, hoàng đế đại nhân thỏa mãn nói : “Lúc nào thì ngươi nhượng ta bái kiến thái sơn đại nhân (cha vợ) một lần?”
“… A?” Thương cảm cho Trương thị nhân bị thao đến mức phản ứng đều chậm nửa nhịp.
“A cái gì a, có muốn Trương gia của ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất gia?” Nam nhân ôm lấy thắt lưng ái nhân, mượn sức nổi của nước nhượng y ngồi trong lòng mình.
“Miễn đi. Chúng ta đều là nông dân, không thích hợp xuất đầu lộ diện bên ngoài.” Trương Bình mệt mỏi, không còn thấy thẹn tâm mà nằm sấp trong lòng hắn, lười biếng nói.
“Đây là suy nghĩ của ngươi, cũng là của phụ mẫu ngươi?”
“Của toàn gia ta.” Trong giọng nói Trương Bình dẫn theo một điểm tự hào.
“Trương Bình, ngươi biết không, ta vẫn luôn nghĩ phụ mẫu ngươi là người như thế nào mà có thể dạy dỗ ngươi thành hảo nhi tử như vậy. Chúng ta tìm một cơ hội đến bái bọn họ a.” Nói xong, vị lão đại này thở dài ảm đạm. “Sửu tức phụ (con dâu =)) ) cuối cùng cũng ra mắt cha mẹ chồng, vì ngươi, ta không ngại bản thân xấu xí. Ngươi nói, cha mẹ ngươi có ghét bỏ ta không a?”
Trương Bình không trả lời, ấp úng nửa ngày đột nhiên ngẩng đầu nhăn nhó nói : “Cái kia… Ta có chuyện phải nói cho ngươi biết.”
Hoàng Phủ Kiệt vô thức cự tuyệt không muốn nghe.
Trương thị nhân cũng không quản đối phương có muốn nghe hay không, ghét sát tai hắn, thầm thì.
“Ngươi nói cái gì ?!”
Trong tẩm cung hoàng đế nổ ra một tiếng gầm giận dữ.