Sửu Hoàng
Chương 29 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Tân đế đăng cơ, cựu đế đêm đó băng hà.
Kinh thành vừa mới khởi lên sắc mừng vui thì lập tức đã treo đầy lụa trắng. Thắng đế qua đời, tân đế lệnh cả nước phục tang.
Mọi người đều phải để tang phục, thế cục trong triều cũng một phen biến động.
Hoàng Phủ Kiệt bên văn có Phong Vũ Sơn, Tiền Nhược Cốc, bên võ có Đào Chính Cương, Lưu Kỳ Trung, Chu Bính tương trợ, đại sự trong triều rất trật tự rõ ràng, hoàn toàn không vì tân đế thay cựu đế mà rối loạn.
Hậu sự của lão hoàng đế và hoàng hậu đã có lễ bộ phụ trách tất cả, Hoàng Phủ Kiệt chỉ cần mất công phu thể hiện bi thương ngoài mặt đúng lúc.
Triều đình thoạt nhìn ổn thỏa thì trong hậu cung lại giống như sóng lớn muốn lật thuyền, một mảnh đại loạn.
Thái thượng hoàng ra đi, ngài đi cùng Dương Chiêu Dung hoàng hậu trên danh nghĩa cũng không khiến ai sinh khí, giận nhất chính là ngài vừa mất, nhất phẩm phi tử trong cung đều phải đưa đến ni am tu hành. Điều này khiến cho các phi tử vốn đã quen sinh hoạt xa xỉ há có thể chịu được?
Mà trong đó phản ứng mạnh nhất, oán trách độc địa nhất chính là người từng là chủ nhân Thụy hoa cung.
Ngôn thái phi mắt thấy nhi tử không phụ trọng vọng rốt cục đã leo lên đại bảo vị, cho rằng vị trí hoàng thái hậu đã nằm trong tay nàng. Ngay lúc nàng chờ nhi tử tuyên phong, bản thân cực kỳ hy vọng sẽ thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, cũng là người cầm đại quyền trong tay, thì truyền đến tin dữ thái thượng hoàng băng hà, lệnh nàng cùng tứ phi xuất gia!
Điều này, sao có thể ?!
Hoàng nhi của nàng sao có thể cho phép ý chỉ hoang đường như vậy xuất hiện?
Sử sách có ghi chép ấu tử kế vị, để phòng ngừa ngoại thích chuyên quyền, sẽ sát mẫu phi, bảo vệ hoàng tử. Nhưng hoàng nhi của nàng đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, Ngôn gia trực hệ cũng không có nam đinh kế thừa, vì sao còn đề phòng nàng như vậy?
Hoàng Phủ Thắng, ngươi đã hại ta suốt đời, vì sao đến tận lúc cuối cùng vẫn không chịu buông tha ta!?
Ngôn thái phi giận dữ, gạt tay hất văng “loảng xoảng”đồ trang điểm trên bàn.
“Nương nương bớt giận, đây là ý chỉ của thái thượng hoàng, hoàng thượng cũng không còn cách nào khác. Hôm nay bốn vị thái phi khác đều đã nhập tự miếu phụng dưỡng, nương nương cũng không nên chậm trễ nữa. Nếu như truyền ra ngoài, người khác sẽ nói hoàng thương công tư không phân minh.” Hồng Tụ đã khuyên giải vài ngày, trong bụng ngầm tức, khẩu khí an ủi cũng tự nhiên dẫn theo vài phần không khách khí.
“Làm càn! Tiện nhân ngươi! Dám cãi tay đôi với bản cung! Ngươi còn đang nghĩ cái gì! Gọi nghiệt tử kia tới cho bản cung!” Ngôn thái phi tức giận cầm lấy mọi đồ đạc trong tay đập phá.
Hồng Tụ né người tránh, trong mắt cũng hiện lên một tia tức khí: ”Nương nương, hoàng thượng vừa đăng cơ, trăm chuyện bề bộn cần chỉnh đốn. Hoàng thượng cũng có chỉ, người có chuyện gì thì cứ để nô tỳ chuyển lời.”
“Hừ! Tiện nhân, ngươi cho rằng vào Ninh vương phủ rồi thì là người của sửu tử? Ha ha! Ngươi cũng không nhìn xem mặt người già đến mức nào! Dù nhi tử của bản cung có xấu nhưng hiện tại hắn cũng là vua một nước, hắn là hoàng đế! Lão bà như người đến làm hương đêm cũng chẳng xứng!”
Hồng Tụ trong lòng hận cực, hận nữ nhân mà nàng hầu hạ nhiều năm này không cho nàng một chút thể diện, sao có thể chịu được! Nghĩ xem nàng vì sao uổng phí tuổi thanh xuân đến giờ, tất cả đều không vì nữ nhân kia ư!
“Nương nương bớt giận. Hồng Tụ nào dám trèo cao hoàng thượng, Hồng Tụ cả đời tâm đã chết, chỉ cần có thể an an ổn ổn sống đến già là được. Nương nương, hoàng thượng nói, đến tự miếu là vì thái thượng hoàng mà cầu phúc cho bách tính, vật chất xa hoa trong cung không thể mang theo nhiều. Nô tỳ đã gom những vật dụng nương nương thường dùng hàng ngày rồi, nương nương cũng nên khởi giá đi a.”
“Ta vô năng? Nếu như không phải vì một người, ta thực sự sẽ vô năng cả đời, suốt đời chỉ có thể cúi đầu sống trong sự chế nhạo chửi rủa của kẻ khác. Ngươi về sau lại nghĩ ta có giá trị lợi dụng nên tài bồi ta. Cũng chỉ có người kia mới khiến ta có cảm giác ta là một con người.”
“Ngươi đang nói ai? Hồng Tụ? Không, không có khả năng!”
Hoàng Phủ Kiệt không trả lời vấn đề của nàng, “Hôm nay trẫm làm hoàng đế, ngươi lại sợ trẫm thoát ra khống chế của ngươi, nghĩ trẫm sẽ không nghe lời ngươi, còn muốn dùng độc dược khống chế trẫm. Mẫu thân làm tới mức này chỉ có người, sao không thể mắng một chữ『tiện』”
Ngôn thái phi thân thể run rẩy, chỉ vào Hoàng Phủ Kiệt, ngón tay càng run rẩy chao đảo, “Câm miệng, ngươi câm miệng cho bản cung!”
Hoàng Phủ Kiệt cười nhạo, “Không, chửi tiện chính là vũ nhục chữ này rồi. Ngươi căn bản không xứng để trẫm chửi, trẫm vừa thấy ngươi đã buồn nôn! Mau cút a, cút đến am ni của ngươi làm ni cô , đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ hồ đồ, nếu như để trẫm nghe được bất kỳ lời đồn bất hảo nào, ngươi cũng đừng trách trẫm không để ý đến sinh dục chi ân của ngươi. Cút!”
Ngôn thái phi ngã ngồi người xuống, may là phía sau có ghế không làm nàng xấu mặt. Nhưng chỉ có vậy, Ngôn thái phi mặt hết xanh lại trắng bệnh, có lẽ cả đời nàng chưa từng nghe qua những lời ác độc như thế. Lại phun ra từ chính miệng nhi tử nàng thân sinh.
“Trương Bình, để Hồng Tụ làm quản giáo, sai người đưa nàng đến am ni ngay hôm nay, trẫm sau này không muốn nhìn thấy nàng nữa.”
“Rõ.” Trương Bình đứng dậy.
“Còn nữa, ngươi nói với Hồng Tụ, Ngôn thái phi nói có thể đến am ni nhưng yêu cầu nhất định phải đi cùng Hồng Tụ.”
“Vâng.” Trương Bình còn biết nói gì? Người này âm hiểm đến mức làm chuyện quang minh chính đại. Dù sau này Ngôn thái phi có giải thích với Hồng Tụ thì nàng ta sẽ tin sao?
“Hoàng Phủ Kiệt ! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng đích! Ngươi sẽ gặp báo ứng!” Ngôn thái phi quăng bỏ danh hiệu Hoàng quý phi, không có trượng phu, không có mẫu gia, càng không có nhi tử làm chỗ dựa, nàng bất quá chỉ là một phụ nhân bình thường, chính là nữ nhân lòng dạ nhỏ nhen, ác độc, bất hảo, bị người ta oán hận.
Nàng sẽ có kết cục gì, Trương Bình hầu như có thể thấy được. Một nữ nhân tâm cao khí ngạo, một lòng muốn đứng trên đỉnh cao, nay đánh nàng rớt từ trên mây xuống vị trí xa mục tiêu nhất, trong lòng nàng cảm nhận được tư vị thế nào đều có thể hiểu. Huống chi nàng từng cho mình đã nắm chắc sự tình trong tay. Đây quả thực đã giáng cho nàng một cái bạt tai, khiến nàng thống khổ.
Trương Bình cũng biết Hoàng Phủ Kiệt vì sao không giết nàng, bởi vì loại trả thù này mới thực khiến cho người ta điên dại, đặc biệt là đối với một thái phi thích vinh hoa phú quý, ham quyền lực mà nói.
Trương Bình thuận tay dùng chuôi dao mang theo đánh bất tỉnh thái phi, ngừng cái miệng đang chửi bới không ngớt. Y dĩ nhiên không thể để nàng cứ mắng chửi như vậy suốt quãng đường từ đây đến Tĩnh An tự a? Tới Tĩnh An tự rồi, sẽ có người trông giữ nàng, đến lúc đó nguyền rủa thế nào đều tùy nàng. Có ý chỉ của thái thượng hoàng, nàng trốn không thoát, Ngôn gia cũng không dám có hành động gì.
“Ngươi đoán ta sẽ có báo ứng gì?”
Trương Bình suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Cho ngươi yêu một thái giám a. Đây là báo ứng lớn nhất của nam nhân rồi.”
“Ngươi cũng cút nhanh cho ta!” Hoàng Phủ Kiệt dở khóc dở cười, liên tục phất tay đuổi người : “Ngươi đưa nàng ta đuổi về Thụy hoa cung thì cũng nhanh chóng quay lại.”
Phiền muộn ban nãy Ngôn thái phi gây ra trong lòng hắn đều không cánh mà bay, ngay cả ngữ điệu cũng dịu dàng vài phần. Cái tên ngốc tử, da mặt dày, vậy mà cũng dám nói hắn thương y? Hắn….được rồi, y dám nói, hắn có gì mà không dám thừa nhận.
Trương Bình đỡ Ngôn thái phi rời đi, bên ngoài đã chuẩn bị một kiệu nhỏ.
Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng Trương Bình. Kế tiếp sẽ đến phiên ai nhỉ?