Sửu Hoàng
Chương 34 : Phiên ngoại 4
Ngày đăng: 11:31 18/04/20
Một đợt gió lạng mang theo hơi ẩm từ cửa sổ chính diện phía bắc thổi tới, lướt qua sa trướng bên giường rồi lại đi theo cửa sổ phía nam rời đi.
Trương Bình trở mình, y thích mở cửa sổ ngủ, kể cả mùa đông cũng vậy. Đáng tiếc bởi vì y luôn ở cùng hắn, các cửa sổ thường đóng chặt.
Khó có được một đêm ngủ mình, y đem cả hai cửa số trước sau mở toang.
Màn che trên giường bị gió thổi khẽ bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đung đưa.
Lộp bộp.
Đầu tiên là thanh âm rất nhỏ, nương theo hơi gió lạnh ẩm truyền đến tai. Dần dần thanh âm ngày càng rõ.
Mưa rơi, lớn dần.
Trương Bình không ghét mưa, huống chi mùa xuân nước mưa quý như dầu, tuy nói hiện tại đã cuối mùa xuân nhưng lượng nước mưa vẫn đều đặn.
Trong phòng có điểm lành lạnh, thanh thanh, nhưng không đến nỗi phải đốt bếp sưởi. Lạnh như thế, ngoại trừ cửa sổ mở ra, có thể cũng bởi vì thiếu đi hơi người nào đó. Ở chỗ này qua đêm, chính là lần đầu tiên của y.
Trong phòng rất sạch sẽ, đệm chăn, đồ dùng cũng đầy đủ, không vì chủ nhân vắng mặt mà sơ suất.
Trong phòng bài trí rất ít, đối diện với cửa sổ ở phía bắc là một cái bàn, trước bàn là một cái ghế tựa.
Gần góc tường phía tây nam đặt một tủ đựng y phục, vẫn còn mới tinh, khắc hình hoa mẫu đơn, thảo cỏ, chất gỗ lim giống giường.
Chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, đầu giường quay về phía đông, thoạt nhìn rất chắc chắn. Hai bên giường đều đặt vài cái bàn nhỏ.
Tổng thể thì căn phòng này tạo cảm giác giản đơn, mộc mạc, nhưng thực tế. Tựa như Trương Bình vậy. Chỉ có rèm che trên giường là tăng thêm vẻ mềm mại cho căn phòng mộc mạc.
Trương Bình nghe tiếng mưa rơi, muốn dùng phương diện võ học cảm thụ thiên nhiên. Ngưng thần nghe khoảng một tuần trà nhỏ, trở mình quay mặt về cửa sổ phía bắc. Một hồi, vươn chân kẹp lấy chăn, một hồi nữa qua đi, thu chăn được đắp lên người. Tiếp đó, y lại xoay người, lần này quay mặt về hướng cửa sổ phía nam. Cuối cùng Trương Bình quyết định bỏ việc lĩnh ngộ tiếng mưa rơi.
Lúc này người nọ đang làm gì?
Hai tiếng trống canh hai vừa vang lên, báo hiệu đã đến giờ hợi. (21h)
Chuẩn bị lên giường? Hay đang tắm? Thông thường lúc này bọn họ thường chuẩn bị đi ngủ rồi.
Tiểu tử sẽ không qua đây chứ?
Trương Bình nhịn không được mở mắt nhìn về hướng cửa sổ. Không phải hy vọng hắn sẽ tới, chỉ là……Chỗ này thực sự cách tẩm cung hoàng đế rất gần, rất gần.
Gần đến mức nào?
Nói thế này, nếu như ngươi từ cửa chính đi ra, sẽ đi qua hai tòa cung điện, đi qua một hoa viên. Nhưng nếu ngươi không đi ra từ cửa chính mà từ sau tẩm cung hoàng đế nhảy ra, như vậy chỉ cần đi bộ khoảng chừng trăm bước, sẽ thấy một đình viện thoạt nhìn rất phong nhã, ngươi có thể thấy một cửa sổ đang mở toang, mà bên trong cửa sổ hé ra một chiếc giường lớn cực mời gọi, nằm trên giường là một gã……thái giám.
Xuyên qua màn mưa, xuyên qua đêm tối, Trương Bình thấy ngọn đèn bên cửa sổ đối diện đã tắt.
Bất quá y cũng không vì vậy mà nhắm mắt lại, y đã thấy cửa sổ đối diện chuyển động, sau đó có bóng đen nhảy ra.
Phía sau kẻ ấy lập tức xuất hiện hai người, một người che ô cho hắn, một người đứng hầu bên cạnh.
Cự ly một trăm bước bộ thực sự rất gần.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện bên ngoài cửa sổ, bàn tay đè lên cửa sổ một cái, nhảy vào.
Trương Bình mở to mắt nhìn hắn nhàn nhã đi tới trước giường, coi đây như phòng của chính mình, rất tự nhiên cởi y phục, thắt lưng.
“Con bà nó, muốn thượng thì thượng, đừng nói nhiều!”
Bọn thị vệ bên ngoài nghe âm thanh rống lên từ bên trong, đột nhiên cùng nhau ngửa mặt nhìn trời. Có thể thấy đâu đó vài cái liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu đi, chuyển hướng hai nơi. (=))))) khổ thân các anh)
“Cuối cùng ngươi cũng cầu ta sao?” Thanh âm Hoàng Phủ Kiệt đã phát run, hắn nhẫn đến giờ cũng sắp đến cực hạn.
“Hoàng Phủ Kiệt, con bà ngươi, nếu không thượng thì mau cút xuống khỏi người lão tử!” Trương Bình hiện tại mặc kệ người bên ngoài có nghe thấy hay không, nếu đương kim hoàng đế không biết xấu hổ, làm thái giám như y còn giữ thể diện cái khỉ gì?
Con bà nó, tên hỗn đản nhà ngươi thử tiến vào xem, lão tử kẹp chết ngươi!
Hoàng Phủ Kiệt bị Trương Bình kẹp chết a?
E rằng người hiểu rõ nhất chính là thủ vệ cùng vài tên minh vệ, ám vệ đứng canh ngoài cửa.
Ngửa mặt nhìn trời, bọn họ chợt nghe tiếng hoàng đế bệ hạ sảng khoái gầm nhẹ, đôi lúc còn nghe thấy vài tiếng kêu khóc kỳ quái.
Mà trong đêm nay, câu nói họ nghe nhiều nhất chính là : “Bình, thật thoải mái. A a… A! Bình, ra sức kẹp! Đúng, là thế! A! Thật sướng! Bình, co lại, co chặt chút! Úc úc úc ──!”
Lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Bình Vũ đế lười biếng không muốn dậy, còn càm ràm nói muốn sửa lại thời gian lâm triều buổi sáng. Hắn rửa mặt xong xuôi mới khôi phục tinh thần long mã, chẳng có lấy một chút uể oải hay bệnh độc xâm nhập.
Hơn phân nửa bọn thị vệ thủ ở cửa đêm qua đã thay ca. Khi thay ca thoạt nhìn cả đám đều rất bình thường. Chỉ là sau có người nói ban thị vệ khi trở về đều biểu hiện khá dũng mãnh, đến nỗi trước mặt ai cũng nói nếu không dũng mãnh như vậy, sẽ không trụ nổi ở đây.
Mà dĩ nhiên người còn nằm trên giường giả chết trong thời gian lâm triều chính là Trương Bình, Trương công công của chúng ta.
Bình Vũ đế nhìn Trương công công nằm trên giường yếu ớt, đắp chăn giúp y, rất là trìu mến sờ lên trán y, yêu thương nói một câu:” Bệnh nặng hơn hôm qua, sốt nhẹ rồi.”
Trương công công tứ chi liệt, hai mắt vô thần, không có bất kỳ phản ứng nào với thanh âm của thánh long.
Bình Vũ đế cúi đầu, cắn môi Trương công công nhà hắn một cái :”Ngoan, ngươi ở chỗ này hảo hảo nghỉ dưỡng bệnh, đừng chạy loạn. Chờ trẫm hạ triều quay về sẽ tìm cách giúp ngươi xuất mồ hôi, tắm rửa cho ngươi.”
Nói xong lại gặm lấy môi đối phương, dây dưa cho đến lúc môi y sắc hồng tím như hai viên nhỏ trước ngực y, vừa sưng vừa trơn bóng, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn đi vào triều.
Con ngươi Trương Bình giật giật. Bàn tay tê dại trên giường cũng dần dần nắm lại thành đấm.
Buổi trưa, Bình Vũ đế bãi triều trở về, đi thẳng đến chỗ ở của Tổng quản thái giám.
Tối hôm qua hắn đã rất thoải mái, hiện tại cần phải hảo hảo vỗ về xoa dịu Trương công công của hắn mới được. Hắn phát hiện, đây cũng là một trong những thú vui của mình.
Cửa vừa mở, Bình Vũ đế chau mày.
Chẳng phải đã nói y ở trên giường nghĩ ngơi sao? Lại chạy đi đâu rồi?
Bình Vũ đế suy nghĩ một chút, đóng cửa đi đến phòng luyện công. Bỏ đi, để Trương Bình đánh hắn một trận cho y hả giận là được. Miễn cho sau này y thực sự có hứng cũng quyết không cho ta chạm vào, ta đây cũng chẳng được khoái hoạt.
Lúc này trong phòng Tổng quản thái giám, có một tờ giấy nhắn lại bị gió thổi bay phất phơ.
Nếu như Bình Vũ đế thấy được tờ giấy ấy, hắn sẽ không đi đến phòng luyện công. Bởi vì trên giấy viết một câu :
“Sửu bát quái, lão tử thân thể bất hảo, muốn ra ngoài nghỉ dưỡng một thời gian. Chưa định lúc về. Không cần lo nhớ.
Hạ bút đề tên : thái giám chết bầm, kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ, Trương Bình ~~~ “
———–