Sửu Hoàng
Chương 35 : Phiên ngoại 5
Ngày đăng: 11:31 18/04/20
Liễu Thuận cúi đầu thật thấp, không dám nói một câu.
Lúc này Liễu Thuận giống như tên của mình, là một người vô cùng nhu thuận, nhẫn nại, nhưng trong lòng thầm oán giận vị thượng ti kia bỏ bê trách nhiệm.
Ngươi nói ngươi sinh bệnh thì cứ nghỉ ngơi, vì cái gì mà phải ly khai hoàng cung a?
Ngươi nói xem, ngươi ly khai hoàng cung thì cứ nói hảo một tiếng với hoàng thượng. Ngài sủng ái ngươi như vậy, chắc chắn sẽ ân chuẩn cho ngươi nghỉ vài ngày a. Tại sao còn lưu lại một tờ giấy như thế? Ai!
Nghĩ đến tờ giấy mà tiểu thái giám thu dọn phòng Trương Bình trình lên cho hắn, Liễu Thuận không khỏi nhức đầu.
Hảo mà, tuy rằng toàn bộ trên dưới trong cung không ai không biết ngươi và hoàng thượng có quan hệ gian tình, nhưng ngươi cũng không thể công khai như thế, chính đại quang minh a!
Ngươi lưu lại một tờ giấy như vậy, trên viết mấy chữ quái dị, ngươi nói xem, ngươi còn để cho ai sống đây?
Lão huynh giỏi lắm, dám lưu thư lại mắng chửi vị kia. Ngươi đừng có chạy a! Ngươi có gan lưu lại cho ta!
Là ai giảng cho ta rằng nô bộc phải luôn cúi đầu?
Được rồi, ta cũng thừa nhận đại đa số thời gian ngươi đều cúi đầu, không để người khác chú ý. Nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà thỉnh thoảng “cao đầu” bất khuất một cái, gây sát thương a!
Liễu Thuận lần đầu tiên thấy hối hận đã ngồi lên chức phó Tổng quản. Trước đó hắn chẳng những phải tìm cách bịt miệng tên tiểu thái giám kia, không để nó chạy ra ngoài nói lung tung; hiện tại nội trong hôm nay phải nghĩ ra biện pháp bảo vệ cái mạng nhỏ.
Liễu Thuận lúc này còn không biết đây tuyệt đối chưa phải lần hối hận duy nhất. Cũng hết cách, Trương công công tuy rằng làm cái chuyện mất mặt kia nhưng Liễu Thuận từ xưa đến nay vẫn coi Trương Bình là tấm gương đáng học hỏi, vì vậy trong chốc lát, hình tượng Trương Bình vĩ đại bị hắn chà đạp trong tâm tưởng, thật có điểm khổ sở.
Một lúc lâu, trong thư phòng vẫn trầm tịch một mảnh.
Liễu Thuận cúi đầu thấp đến mức đau nhức, đợi nửa ngày chẳng thấy bên trên có bất luận phản ứng gì, không khỏi lén đưa mắt nhìn một cái.
Bình Vũ đế đang xem một quyển tấu chương.
Hình như rất bình thường?
Liễu Thuận lớn gan hơn một chút, liếc nhanh bên trên.
Lần này hắn thấy hoàng đế bệ hạ đang cầm bút son phê tấu chương.
Không có việc gì sao?
Thực sự một chút phản ứng cũng không có?
Liễu Thuận hoài nghi, Liễu Thuận thở phào nhẹ nhõm, Liễu Thuận nhẹ nhõm đồng thời phát hiện bản thân cư nhiên có điểm thất vọng nho nhỏ.
Thời gian trôi đi. Liễu Thuận không biết bản thân có nên cáo tội, xin lui ra ngoài làm việc, hay tiếp tục đứng ở chỗ này đợi phân phó. Thấy vị kia chẳng mở miệng, khuôn mặt cũng bất minh ý tứ, nghĩ hoài vẫn không dám động.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, tiểu thái giám Đồ Trung đã đến châm thêm trà hai lần. Bởi vì vẫn đứng đó bất động, phía sau lưng áo Liễu Thuận ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng, vị ngồi ở trên kia rốt cục đã chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Bình Vũ đế nâng chung trà lên uống, đôi môi bóng nước. Đồng thời thả hai chồng tấu chương đã phê duyệt lên bàn dài trước mặt, chồng nào cũng cao xấp xỉ nhau, xếp nghiêm chỉnh. Mà ở giữa hai chồng tấu chương, hé ta một trang giấy.
“Lúc y xuất cung có ghi lại không?”
Liễu Thuận sửng sốt một chút, phản ứng này chính là đang hỏi hắn mà, liền vội hồi đáp :”Khởi bẩm hoàng thượng, tịnh không thấy tên Trương công công trong xuất cung ký lục.”
“Ai là người cuối cùng thấy y, là lúc nào?”
“Bẩm hoàng thượng, buổi sáng Vu Chính – phụ trách sắc thuốc, hầu hạ Trương công công – gần cuối giờ mẹo (7h) bưng dược đến cho đại nhân uống, tiếp theo thu chén rồi ly khai. ” Liễu Thuận nuốt nước bọt :”Sau đó không thấy Trương công công nữa.”
“Trong phòng y có thiếu đi thứ gì không?”
“Không có. Cái gì cũng không thiếu.”
“Chỗ trẫm thì sao?”
“Cái này…” Liễu Thuận đổ mồ hôi, thẫm nghĩ ai dám đến chỗ ngài xác nhận? Trời biết trong cung điện cái nào Trương công sắp xếp, cái nào ngài đặt.
Bình Vũ đế dựa lưng về phía sau ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Liễu Thuận chờ đợi, dè dặt hỏi một câu :”Hoàng thượng, ngươi có muốn phái người đi tìm?”
Bình Vũ đế im lặng hồi lâu.
Liễu Thuận cũng không dám mở miệng, cúi đầu, khom thắt lưng, yên lặng chờ ý chỉ.
“Không cần tìm.” Bình Vũ đế cuối cùng cũng mở miệng ngọc, lập tức ngồi thẳng dậy căn dặn Phó tổng quản, “Đây có hai chồng tấu chương. Chồng bên trái ngươi theo thứ tự gọi người đến cho trẫm.”
Liễu Thuận cả kinh, nhất thời nổi lên thương cảm cho các đại nhân lát nữa bị gọi tới.
“Còn chồng bên cạnh.” Bình Vũ đế tiện tay cầm một bản ném xuống tiện đường :”Ngươi mời từng người đến, trẫm sẽ hảo tra bọn họ. Đến chỗ Hình bộ báo họ chuẩn bị bắt họ nhận tội ; nếu dám nhận vô tội, đem tấu chương này cho họ xem.”
Liễu Thuận toát mồ hôi lạnh.
Chuyện gì đây? Vì sao kêu hắn đi làm việc ?
Loại sự tình này trước đây hắn chưa từng làm qua a. Trương công công, ngươi ở đâu vậy? Sao lại nhè đúng lúc này mà……!
“Rõ, nô tài đi làm ngay.”
Liễu Thuận không dám nói không làm được, nhặt bản tấu chương nằm trên đất nhét vào ngực, lập tức cung kính đi lên phía trước ôm lấy chồng tấu chương. Mệnh lệnh này đơn giản, hắn chỉ cần án theo trình tự rồi sai hạ nhân đi gọi các đại nhân đến. Vấn đề là hai bản trong lòng, hắn có đủ khả năng làm hoàng đế bệ hạ hài lòng hay sao?
“Liễu Thuận.”
Bình Vũ đế ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt không thể nói là hảo hay xấu. Nhưng Liễu Thuận phát giác hình như cái bớt hình chữ nhânkéo dài từ mi tâm tới dưới tai càng phát ra tiên diễm, thoạt nhìn như chảy máu. Bỗng nhiên, trong lòng Liễu Thuận dâng lên một trận lạnh run.
“Có nô tài.” Thanh âm Liễu Thuận càng nhún nhường.
Nhưng thanh âm Bình Vũ đế có thể nói là hòa ái, “Việc này làm hảo hảo cho trẫm, làm tốt trẫm sẽ ban thưởng. Làm không xong, ngươi đi tìm Trương Bình Trương công công dẫn về cho trẫm. Hiểu chưa?”
“Vâng, nô tài hiểu. Nô tài nhất định sẽ làm tốt.” Liễu Thuận vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa ôm chồng tấu chương, cúi đầu rút lui khỏi thượng thư phòng.
Thân ảnh cao lớn của Bình Vũ đế lại dựa vào sau ghế, nhìn gian phòng vắng vẻ, mỉm cười.
“A xì!”
Trương Bình day day mũi, sờ soạng nửa ngày không tìm ra trên người lấy một chiếc khăn tay, chẳng còn cách nào, tùy tiện dùng ống tay áo lau đi.
Trời ngả bóng, đêm chưa buông, y sờ sờ cái bụng thấy không đói, vậy ngủ tiếp.
Trở mình một cái, quấn chặt trong chăn, vỗ vỗ gối, Trương công công cảm thấy hài lòng, nhắm mắt lại. Ân… Đã lâu không ngủ một mình, phải hảo hảo đánh một giấc.
Trời tối, cách không xa thượng thư phòng có một phòng nghị sự, ở bên trong sáu, bảy vị đại thần hoặc đứng hoặc ngồi.
Những người đó, kẻ thì ngồi đờ ra, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì; kẻ thì đứng châu đầu rỉ tai nhau, kẻ thì chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng.
“Kẹt.” Cửa phòng nghị sự đẩy ra.
Chỉ thấy đại nam nhân trong lòng y phi thường thản nhiên, dáng vẻ khoan khoái, chiếc cổ đang ở trong lòng y quay ra, mắt vẫn nhắm nghiền như đang nói mớ.
“Lần sau ta sẽ không ăn cơm.” Bảy chữ nói như đinh đóng cột.
Trương Bình khóe miệng co giật, nhịn không nổi hỏi một câu :”Lão ngài có thể cho biết năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Người đang ngủ vươn hai ngón tay.
“Cái gì? Ngài nói năm nay mới hai tuổi?”
Người đang ngủ lần này thực sự ngủ say, mặc cho Trương công công lắc hắn, đe dọa sẽ thả hắn xuống ao, hắn vẫn bất động như sơn.
Trên đường đi, may là Trương công công khinh công không tệ, tránh chỗ có người mà đi, cuối cùng chẳng ai phát hiện hoàng đế máu lạnh, cao to uy mãnh, thần thánh bất khả xâm phạm của bọn họ giống như một công chúa, nằm trong lòng thái giám tổng quản Trương công công. Y vừa ôm con người đáng sợ kia ngủ, vừa thương xót.
Đến nỗi có vài tên ám vệ ẩn trong bóng tối phụ trách bảo hộ Bình Vũ đế an toàn cũng…
Bộ dạng của hai người đó, là thật ư! Bọn họ nhịn không được sinh ra hoài nghi nho nhỏ ── Trương Bình, Trương tổng quản thực sự là một vị công công?
Mà kinh nghiệm bỏ nhà trốn đi lần này hiển nhiên mang đến ám ảnh sâu nặng cho Trương công công chúng ta. Hậu quả rắc rối trực tiếp chính là kỳ sau Trương công công có trốn nhà bỏ đi, chắc chắn sẽ xuất hiện một người bệnh!
—————–
Một năm sau.
Trương công công vừa gói gém quần áo, nhét vào tay nải, vừa nói với nam nhân ngồi đối diện trên giường, đang sầm mặt.
“Ta ra ngoài hai mươi ngày. Xem thi đấu lôi đài xong sẽ trở về. Ngươi lần này phải nhớ ngủ.” Quay đầu lại xác nhận.
Nam nhân không tình nguyện “Ân” một tiếng.
Trương công công thoáng an tâm, đã yên tâm rồi thì nói năng cũng trôi chảy hơn, “Ta trước đây chưa từng đi xem đại hội võ lâm, ngươi nói với thân thủ của ta nếu thượng lôi đài sẽ xếp thứ mấy? Dĩ nhiên là ta không định tranh danh hiệu, ta chỉ muốn nhìn một chút. Võ lâm đại hội ba năm mở một lần, nghe nói lần này còn có phần thưởng sách thần binh thiên cổ, cơ hội này khó có được, ngươi nói có đúng không? Ta phải đi hai mươi ngày, hai mươi ngày này…”
Trương Bình quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Ngươi phải ăn uống, mỗi bữa đều phải ăn, không được bỏ. Khi trở về nếu ta phát hiện ngươi gầy đi, ta sẽ đánh ngươi thành viên. Ngươi sẽ ăn a?”
Lần này nam nhân đến ân một tiếng cũng lười.
“Uy, ta hỏi ngươi, ngươi sẽ ăn uống đầy đủ a?”
“… Sẽ.”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Bình tiếp tục quay đầu lại, rất nhanh đã gói gém xong bao quần áo.
“Ta đây đi a.”
Nam nhân phất phất tay.
“Ta đi a.”
Nam nhân đứng dậy đi qua Trương Bình, đi xử lý chuyện quốc gia đại sự.
Trương Bình dậm chân, đi!
Một canh giờ sau, cửa thượng thư phòng bật mở, Trương công công lưng cõng một bao quần áo cực đại bước vào.
Bình Vũ đế đang ở phê chữa tấu chương liền ngẩng đầu, “Ngươi chưa đi sao? Quên cái gì à?”
Trương Bình lưngvác bao quần áo, đứng ở trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi :” Ngươi sẽ hảo hảo ngủ đúng không?”
“Ân.”
“Ngươi cũng sẽ hảo hảo ăn đúng không?”
“Ân.”
“Ngươi cũng sẽ uống nước đúng không?
Thái dương Bình Vũ đế khẽ co giật một chút.
“Vậy ngươi buổi tối ngủ sẽ đắp chăn a?”
“Ngươi sẽ để ám vệ vẫn theo ngươi, đúng không?
“Ngươi… Ngươi xác định sẽ không dùng đao chém mình?”
“Ngươi cũng sẽ không ăn dược liệu cổ quái gì a?”
“Trương Bình.”
“Ân?”
“Đi thong thả không tiễn.”
“Nga, ta đây đi a.”
Bình Vũ đế cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê tấu chương.
Trương Bình đi tới cửa.
Một trận gió xẹt qua, Bình Vũ đế lần thứ hai ngẩng đầu.
“Này… Ngươi có muốn đi cùng ta?
Trong nháy mắt, gương mặt dọa khiếp người của đại nam nhân tràn ngập vẻ mừng rỡ, tươi cười, tuyệt đối, tuyệt đối có thể dùng hai chữ “sáng lạn” miêu tả.
“Nhưng… ngươi cứ như vậy cùng ra ly khai hoàng cung không hay a? Ngươi là hoàng đế.”
“Không cần lo, chỉ hai mươi ngày mà thôi. Nếu như một hoàng triều vì hoàng đế ly khai hai mươi ngày mà xuất hiện nguy cơ, không bằng ta theo ngươi hành tẩu giang hồ.”
“Vậy được rồi. Được rồi, chúng ta trước khi đi có nên lưu lại cho người điên và Vi đại nhân một phong thư?”
“Ân, ý kiến hay.”
Thế là trên bàn hai vị Phong, Vi đại nhân đều xuất hiện một tờ giấy giống nhau.
“Gửi Phong (Vi) đại nhân, giang hồ gần đây xuất hiện đại loạn, để bảo thiên hạ an bình, bệ hạ anh danh thần võ ra ý chỉ muốn cùng tiểu nhân đến đại hội võ lâm quan sát một phen. Hai mươi ngày sau sẽ quay về. Đừng lo.
Đề lưu : Tổng quản thái giám đại nội Trương Bình cùng hoàng đế.”
Vi Vấn Tâm thấy giấy Trương thị nhân nhắn lại thì…
Câm lặng, chính là câm lặng. Cuối cùng mới thì thào nói một câu: “Có gì vui mà thái giám tổng quản đi trước, đế hoàng cũng nối gót theo sau a? … Lẽ nào Trương thị nhân đúng như đồn đãi là một kẻ lỗ mãng cộng thêm ngu si?”
Phong Vũ Sơn thấy Trương thị nhân nhắn lại thì….
Cười nhạt, chính là cười nhạt. Cuối cùng âm u cười nói: “Võ lâm đại hội sao? Các ngươi đã muốn đi phòng loạn, nếu một điểm nhiễu loạn cũng không có thì há chẳng phải rất có lỗi với các ngươi đã nhiệt tình đi xem sao? Hừ hừ hừ…”