Sửu Hoàng

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Mười ngày sau, bên ngoài tẩm điện Thụy hoa cung.



“Ta muốn gặp mẫu thân.”



“Xin lỗi điện hạ. Nương nương hiện tại đang nghỉ ngơi, người phân phó nô tỳ không cho ai vào.” Một cung nữ chắn lối đi của Hoàng Phủ Kiệt.



“Ngươi vào bẩm với mẫu thân, ta có chuyện quan trọng cần gặp.”



“Điện hạ, thỉnh ngài không nên làm khó nô tỳ. Nương nương nói không cho bất luận kẻ nào vào cũng gồm có ngài trong đó.” Cung nữ miệng nói khiêm nhường nhưng biểu tình lại có điểm kiêu căng. Hừ, vị hoàng tử tướng mạo kinh người này được đãi ngộ trong cung thế nào, các nàng và cung nô đều rõ hơn ai hết. Nói khó nghe chính là nàng thật sự không để vị hoàng tử này vào mắt.



Hoàng Phủ Kiệt giương mắt nhìn nàng một chút nói:



“Ngươi tên là gì?”



“Cái gì?”



Hoàng Phủ Kiệt không hề tức giận, lại hỏi một lần nữa: “Ngươi tên là gì?”



“Nô tỳ tên La Lan.”



“La Lan tỷ tỷ.”



“Nô tỳ không dám nhận.” La Lan vui vẻ hơi cúi đầu xuống.



“La Lan tỷ tỷ, có thể phiền ngươi giúp ta vào bẩm báo một tiếng?” Hoàng Phủ Kiệt buông tay áo bái một cái, có ý kính nhờ.



La Lan không nhịn được thở ra.



“Điện hạ, ngài muốn nô tỳ nói mấy lần? Nương nương nói không gặp thì bất luận là ai cũng không gặp. Điện hạ mời trở về đi, miễn cho kinh động đến nương nương lại bị trách phạt.” La Lan đe dọa tiểu hài tử.



“Ngươi thực sự ngay cả giúp ta thông báo một tiếng cũng không được?”



“Điện hạ, nô tỳ vừa cũng vừa nói xong, thỉnh ngài không nên làm khó nô tỳ. Nếu như nương nương sinh nộ trách phạt xuống, nô tỳ cũng khó thoát tội.” La Lan sắc mặt khó coi, thái độ càng thêm bất kính.



“Quỳ xuống.”



La Lan dĩ nhiên ngẩn người.



“Bổn hoàng tử bảo ngươi quỳ xuống, ngươi không nghe sao?”



La Lan nhìn thoáng qua xung quanh, xa xa có một cung nô đang quét tước, nàng không thể không làm theo khuôn phép, trong lòng dù chẳng nguyện ý cũng chỉ có thể chậm rãi quỳ xuống.



“Bổn hoàng tử không cho ngươi đứng lên, ngươi sẽ không được đứng lên. Bằng không chiếu theo cung quy xử trí. Hiểu chưa?”



“Nô tỳ chẳng làm sai chuyện gì cũng bị điện hạ phạt quỳ .” La Lan cắn môi, trong lòng cay độc chửi mắng sửu hoàng tử.



Ngươi tính làm gì ?! Nếu như ta có cơ hội gặp hoàng thượng, nếu như ta có cơ hội được hoàng thượng lâm hạnh, đến lúc đó còn không biết ai mới là kẻ phải quỳ!



“Ngươi không có làm sai chuyện gì. Bổn hoàng tử thích thế mà thôi.”



Cái gì! La Lan hoài nghi lỗ tai mình. Đây thật là Tứ hoàng tử dù bị cung nô khi dễ cũng không dám đánh trả? Hắn…làm sao vậy?



Hoàng Phủ Kiệt cũng không nhìn nàng nữa, cất bước hướng vào trong điện.



“Điện hạ không thể! Nương nương nói không cho ai tiến vào, ngài không thể đi!” La Lan vọt lên trước, thoáng cái đã chắn lối đi Hoàng Phủ Kiệt.



Hoàng Phủ Kiệt vung chân đá vào đầu gối nàng.



La Lan chẳng ngờ Hoàng Phủ Kiệt lại động thủ với nàng, không có phòng bị nên bị đá trúng.



Tuy nói Hoàng Phủ Kiệt còn nhỏ, nhưng cước này chứa nhiều căm phẫn nên vừa đá vào đầu gối La Lan một cái, khiến La Lan kêu thảm một tiếng, té xuống tại chỗ.



Hoàng Phủ Kiệt đi qua nàng, đẩy cửa cung vào trong.



“Ồn ào cái gì! Không biết nương nương đang nghỉ ngơi sao?” Thân ảnh Hồng Tụ từ bên trong cánh cửa hiện ra, nổi giận nói.



Hoàng Phủ Kiệt bình tĩnh đi đến trước mặt nàng.



“Hồng Tụ, ta muốn gặp mẫu thân.”



“Là ngươi.” Hồng Tụ cũng không ngờ Hoàng Phủ Kiệt sẽ triệu tới, kinh ngạc một lát, sau đó giận tái mặt nói: “Điện hạ, lẽ nào cung nữ bên ngoài không nói với người nương nương đang nghỉ ngơi, ai cũng không gặp?”



“Ta có chuyện quan trọng.” Hoàng Phủ Kiệt đứng thẳng. Đây là lần đầu tiên hắn ưỡn ngực nhìn thẳng Hồng Tụ.



Hồng Tụ vì chưa từng thấy thái độ cường ngạnh này của hắn, cảm thấy rất kinh ngạc, cũng không sao giải thích được.



“Điện hạ, dù người có chuyện trọng yếu gì, phải chờ nương nương tỉnh dậy sẽ nói sau.”



“Hảo. Ta ở chỗ này chờ.” Hoàng Phủ Kiệt cũng không bước ra, trái lại tiến đến trước, tùy ý tìm một chiếc ghế ở trong điện ngồi xuống.



Hồng Tụ cực kỳ kinh ngạc .”Người. . .”



“Thế nào? Bổn hoàng tử không thể ngồi ở chỗ này?”



Hồng Tụ sắc sảo nhìn hắn một cái, “Điện hạ nếu muốn ngồi ở chỗ này chờ, vậy ngồi ở đây chờ là được rồi.”



Hồng Tụ xoay người đi tới cửa đại điện, cũng sai người dẫn La Lan xuống dưới.



La Lan đang thút thít được hai gã thái giám đỡ lui ra.



Nửa canh giờ qua đi, Hồng Tụ lần thứ hai xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Kiệt.



“Điện hạ, nương nương cho mời.”



Trong điện Thụy hoa.



“Ngươi muốn gặp bản cung có chuyện gì không?” Hiền phi nương nương tỉ mỉ tô lại móng tay hồng, ngắm nghía bàn tay trắng như ngọc, mỹ lệ lạ thường. Đáng tiếc là không có người tán thưởng.
Hoàng Phủ Kiệt trầm tư.



Trương Bình vỗ vỗ tiểu hài tử, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, bảo toàn sinh mệnh quan trọng nhất. Chuyện khác để nương và ngoại công thay ngươi an bài. Có muốn chơi bắn cung không?” Nói rồi móc ra chiếc cung nhỏ từ trong ngực, đung đưa trước mặt hắn.



“Muốn!” Tiểu hài tử lập tức nhào tới, tay cướp được thì lật qua lật lại nhìn một chút, không do dự kẹp chiếc đũa làm tiễn bắn.



“Vút!” Chiếc đũa bắn tới chỗ cửa sổ.



Trương Bình rất kinh ngạc. “Tiểu tử ngươi nói không chừng là thiên tài bắn cung!” Dĩ nhiên có thể dùng cung bắn đũa đi, tuy rằng không xa, nhưng nếu tay buông lỏng thì sẽ rơi xuống đất.



Tiểu hài tử được khích lệ, vui vẻ bắn thêm đũa nữa.



Đáng tiếc lần này trực chỉ mặt đất thẳng tiến.



Trương Bình nhặt hai chiếc đũa về, an ủi hắn: ngựa có lúc sảy móng, người có lúc lỡ tay là chuyện thường.



Tiểu hài tử không phục, tiếp tục giương cung.



Trương Bình cười lộ hàm răng trắng, lúc này mới giống một tiểu hài tử bình thường nha. Làm nũng người lớn một chút chẳng khiến tiểu hài tử hư hỏng. Chơi mê muội, thỉnh thoảng phát sinh một ý nghĩ kỳ lạ kèm theo lời nói hào sảng, đấy mới là sống đúng với tuổi hài tử. Chí ít tiểu hài tử nhà bọn họ đều lớn lên như thế.



Lúc này trong lòng Trương Bình hoàn toàn không nghĩ đến lời thề với tiểu hài tử, chỉ cầu Hoàng Phủ Kiệt tương lai có thể xuất cung làm Vương gia bình thường, thuận tiện ban cho y một chức tổng quản vương phủ bình bình là được. Bất quá mục tiêu cuối cũng vẫn như cũ không mất, tiêu chuẩn chỉ cao hơn một điểm so với dự định, động lực làm việc cũng lớn a.



Mà tiểu hài tử lại vững vàng nhớ kỹ lời Trương Bình nói: không muốn bị người khác khi dễ, phải làm người đệ nhất thiên hạ! Nhưng trước tiên, hắn cần học giả ngốc tử thế nào, đồng thời tìm cách bảo vệ một cái mạng nhỏ, đương nhiên cả mạng Trương Bình nữa.



Rất nhanh Hoàng Phủ Kiệt đã nghiệm ra tầm quan trọng của việc giả ngốc.



Hôm nay tại Thái học viện, đang giảng bài thì Chu Lễ tiên sinh hỏi mọi người một vấn đề khó hiểu “Mễ từ nơi nào đến?”.



Hoàng Phủ Kiệt nghĩ mình trả lời rất tốt nhưng tiên sinh cũng không có biểu dương hắn, chỉ biểu dương Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử. Hoàng Phủ Kiệt cũng chẳng hề ủy khuất, bởi vì hắn đã quen với việc tiên sinh làm lơ mình. Hắn thậm chí có điểm hối hận không nên đem suy nghĩ trong lòng hắn nói ra.



Quả nhiên sau đó đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa thì Đại hoàng tử đặc biệt diễu đến trước mặt hắn.



“Tứ đệ hôm nay hiểu biết chính xác, hoàng huynh bội phục. Nghe nói ngày hôm trước trên đường phụ hoàng hồi cung đệ đã quỳ xuống cầu phụ hoàng thỉnh Dương đô úy dạy võ cho mình đúng không?”



Trương Bình nói đúng thật, cái này gọi là vách có tai, mà Dương đô úy vừa vặn có quan hệ với Ngũ hoàng tử.



Ai hiểu biết cũng sẽ nói giữa các hoàng tử, ngoại trừ sửu hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt ra, người tối không có khả năng kế vị chính là Ngũ điện hạ. Một là bởi vì mẫu thân hắn vốn xuất thân cung nữ, sinh được hoàng tử mới sắc phong làm Chiêu Dung. Hai cũng là vì vị nương nương này không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có một vị huynh trưởng ở trong cung đảm nhiệm chức đô úy, là thủ lĩnh kỵ binh cấm vệ quân dũng mãnh.



“Đại hoàng huynh, thái y nói ta thân thể nhược, muốn ta tập võ cường thân, nương liền bắt ta đi cầu hoàng thượng xin cho ngu đệ chút phúc khí, cầu không được cũng là do ngu đệ vận mệnh chỉ có thế. . .” Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu, thanh âm càng nói càng nhỏ, đáp án này ngược lại hắn đã sớm chuẩn bị tốt, Hoàng Phủ Kiệt không lo sẽ nói sai.



“Cậu ta sẽ không đồng ý!” Ngũ hoàng tử bá đạo nói.



Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Lưu, lắp bắp: “Ngũ đệ, ngu.. ngu huynh muốn tập võ cùng đệ.”



“Ngươi cho là theo ta tập võ sẽ không bị đánh có đúng không?” Nhỏ hơn Hoàng Phủ Kiệt một tuổi, Hoàng Phủ Lưu quơ nắm tay lên uy hiếp nói.



Hoàng Phủ Kiệt rụt cổ.



“Phụ hoàng đồng ý không?” Hoàng Phủ Hồn nhìn về phía Hoàng Phủ Kiệt, trong mắt không hề khinh thường, cũng có một tia lo lắng.



“Phụ hoàng nói phải lo quốc sự, bảo ta hướng Đại hoàng huynh học tập nhiều hơn.”



“Ân. Phụ hoàng nói như vậy cũng là muốn tốt cho ngươi.” Hoàng Phủ Hồn trong mắt hiện lên tia vui mừng, phụ hoàng có lẽ đã thiên vị hắn hơn lão nhị.



“Ngu đệ biết.”



“Uy, quái nhân, nếu như ngươi ưng thuận sau này để cho ta đánh và ngươi không được đánh trả lại, ta sẽ đi cầu phụ hoàng và cậu cho ngươi cùng học võ với ta.” Hoàng Phủ Lưu sau một hồi đi qua đi lại, đột nhiên đổi giọng.



Hoàng Phủ Hồn hướng hắn nhìn một chút, đoán có thể là tâm tính tiểu hài tử, muốn tìm một món đồ chơi không chống đối. Nhưng vẫn là lo lắng, âm thầm đưa mắt nhìn gã thị nô bên cạnh Hoàng Phủ lưu.



“Sao? A, hảo, hảo hảo.” Người tinh mắt đều có thể nhìn ra Hoàng Phủ Kiệt tịnh không nguyện ý.



Hoàng Phủ Hồn thấy học võ chẳng phải điều bản thân Hoàng Phủ Kiệt mong muốn, không khỏi càng thêm yên tâm.



Trương Bình mang theo thực hạp đi vào lớp học thấy các hoàng tử vây quanh Hoàng Phủ Kiệt, cũng không dám kinh động, khôn khéo đứng ở một góc chờ.



“Tứ đệ, ngày hôm nay trên lớp nghe ngươi nói làm ngu huynh hiểu ra một phen. Không biết là vị hiền sư nào hướng dẫn ngươi a? Có thể dẫn đến giới thiệu giúp nhị ca?” Lão nhị Hoàng Phủ Cẩn cũng bước tới, cười tủm tỉm hỏi thăm.



Hoàng Phủ Kiệt có điểm hoang mang, nếu như nói lão đại là sài lang thì lão nhị sẽ là hồ ly cắn người, đối hai người huynh trưởng, hắn luôn luôn vừa hận vừa sợ, hận nhất lão đại, sợ nhất lão nhị.



“Không, không phải hiền sư nào. . .” Không cần sợ, Trương Bình nói không cần sợ bọn họ.



“Là ai a? Bản điện cũng cảm thấy rất hứng thú.” Hoàng Phủ Hồn cũng tra hỏi.



Trương Bình đứng ở phía sau sốt ruột thay hắn, nhưng y không thể làm gì.



“Là. . Ngày hôm trước ta đứng đợi phụ hoàng thì nghe người và một vị đại thần nói chuyện có nhắc tới, vị đại thần kia hình như đang nói tới cái gì tình hình thiên tai. . .” Hoàng Phủ Kiệt giống như tự biết lỡ lời, hai tay vội che miệng lại .”Ta, ta không phải có ý nghe trộm phụ hoàng nói, ta chỉ là trong lúc vô tình nghe được, ta, ta. . .”



“Nguyên lai là phụ hoàng. Phụ hoàng anh minh.” Nhị hoàng tử đi trước Đại hoàng tử một bước, chắp tay về phía đông, mỉm cười.



Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, “Phụ hoàng thì sao? Lời người nói có bao giờ sai!”



Hoàng Phủ Hồn bực bội vì bản thân chậm hơn Hoàng Phủ Cẩn, vừa lúc thấy Trương Bình trốn ở một góc không dám tiến đến liền mắng:



“Tên đần kia! Lúc nào rồi mà còn không đem cơm trưa đến! Muốn cho điện hạ nhà ngươi đói bụng chết hay sao!”



“Dạ, dạ.” Trương Bình bị quát lớn, ngay lập đi về phía trước, kết quả đi quá nhanh đụng vào cạnh bàn, y đau đớn la thảm một tiếng, bụm xương hông tiến đến chỗ Hoàng Phủ Kiệt.



“Tên đần độn, một điểm cũng không dùng được!”



“Dạ, dạ.” Trương Bình khom thắt lưng, vẻ mặt sợ hãi.



Những người hầu khác nghe Đại hoàng tử quát lớn Trương Bình, cũng nhanh chóng tiến lại, chuẩn bị cơm trưa và nước uống.



Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia oán độc quang mang.