Sửu Hoàng
Chương 9 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Hiền phi cố ý hạ mình tự đi thăm hỏi mẫu thân của Ngũ hoàng tử – Dương Chiêu Dung, hai nữ nhân không biết lúc đó đã có thỏa thuận gì.
Mà Thắng đế trong lòng có lẽ thực sự cảm thấy đối với Hoàng Phủ Kiệt có điều thua thiệt. Nói chung, Hoàng Phủ Kiệt rốt cuộc đã được đền bù theo mong muốn, bắt đầu cùng Ngũ hoàng tử theo Dương đô úy tập võ, rèn luyện cơ thể.
Nửa tháng sau, trong tiểu viện của Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt nghênh đón tân thị phó.
Là hai cung nữ, cộng thêm hai lão bộc có tuổi.
Như vậy biến động xảy ra tại hoàng cung phi thường lặng lẽ, căn bản bình thường sẽ không có ai để ý chuyện này.
Hai lão bộc nghe nói từng làm việc tại Hoán y ti suốt nửa đời người, trước đó hình như hầu hạ một vị phi tử bị biếm lãnh cung. Vừa lúc Hiền phi muốn tìm hai người biết rõ quy củ trong cung, lại thận trọng để hầu hạ Tứ hoàng tử, người ở Nội cung ti liền đem hai lão nô tiến cử với Hiền phi.
Hai cung nữ còn lại là tú nữ mới tuyển tiến cung năm ngày trước, vừa đúng lúc hai cung nữ ở Thụy hoa cung là Đông Mai và La Lan bất ngờ bị trộm đạo giết chết. Hai cung nữ mới tới bởi vì đắc tội với mama giáo tập nên bị ném vào trong số cung nữ bổ sung đến Thụy hoa cung.
Hiền phi nhìn họ một chút, tùy ý lệnh bốn thị nô đi hầu hạ Tứ hoàng tử, bảo Hồng Tụ đưa người đến viện của Hoàng Phủ Kiệt.
Vừa bước vào tiểu viện, biểu tình Hồng Tụ liền cải biến, vén áo thi lễ rất kính trọng với hai lão nô.
“Hồng Tụ ra mắt hai vị đại sư phụ.”
Lão thái giám và bà cung nữ nhận thi lễ, lão thái giám không nói gì nhưng bà cung nữ trái lại mỉm cười một chút , “Hồng Tụ cô nương quá khách khí, cô nương bên cạnh nương nương là ngũ phẩm nữ quan, bà già này hẳn phải bái kiến cô nương trước mới đúng. Hơn nữa đề phòng vạn nhất, từ nay về sau Hồng Tụ cô nương cứ kêu hai người lão nô là Triệu công công và Dương mama là được rồi.”
“Vãn bối không dám.”
Hồng Tụ lần thứ hai vén áo thi lễ, trên mặt biểu tình cung kính mà trong lòng chẳng hề có ý phản đối. Trước đây tại phủ tướng quân, nàng tôn xưng bọn họ một tiếng đại sư phụ, nhị sư phụ, nhưng sau khi nàng tiến cung, bọn họ chỉ là người của tướng quân, luận thân phận nàng so với họ cao hơn một bậc. Nàng hành lễ như vậy cũng chỉ là làm cho đẹp mặt mà thôi.
Lão thái giám và bà cung nữ là người như thế nào? Hồng Tụ tuy lợi hại nhưng vẫn chỉ là một nữ nhân còn trẻ chưa trải hết sự đời, dù biểu tình trên mặt có che dấu tốt đến đâu cũng chẳng thể giấu nổi con mắt sắc sảo của hai người từng trải kia.
Chỉ là hai lão nhân ấy cũng không thất lễ đến mức nói toạc ra. Bọn họ khác với Hồng Tụ, họ từng bán mình làm nô cho Ngôn gia, từng chịu ân huệ của Ngôn Tịnh, lại được Ngôn Tịnh khẩn cầu mới vào Ngôn phủ bảo hộ cho ông ta, đồng thời cũng làm người dạy dỗ các gia tướng của Ngôn phủ. Bây giờ để đáp trả ân tình, bọn họ tiếp nhận lời cầu của Ngôn Tịnh, mạo danh thế thân nhập cung giúp đỡ ngoại tôn ông ta – Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt, thời hạn là năm năm.
Nếu như Hoàng Phủ Kiệt tuổi nhỏ dễ bảo, bọn họ sẽ tự nhiên ái mộ truyền dạy; nếu như Hoàng Phủ Kiệt vữa không xây nên tường (ý nói vô dụng), bọn họ phải phụ trách bảo hộ Hoàng Phủ Kiệt an toàn. Lúc Hoàng Phủ Kiệt xuất cung lập phủ họ cũng sẽ rời đi. Năm năm sau, bọn họ hoàn trả hết ân tình sẽ được tự do.
Sở dĩ họ không để trong lòng thái độ của Hồng Tụ vì đối với họ mà nói, nghiền chết một người như Hồng Tụ dễ như nghiền tử một con kiến. Ai nói họ sẽ tức giận vì một con kiến?
Hồng Tụ bái hai vị lão nhân xong quay sang mỉm cười với hai cung nữ. Lần này không đợi Hồng Tụ mở miệng, hai cung nữ nhất tề cúi người vấn chào.
“Tiểu muội Thanh Vân, tiểu muội Bạch Liên ra mắt Hồng Tụ tỷ tỷ.”
“Hai vị tiểu muội mau mau đứng lên, sau này Tứ điện hạ và hai vị đại sư phụ đều phiền hai vị muội muội chiếu cố. Tứ điện hạ đã có một thái giám hầu hạ, các muội muội chỉ cần chiếu cố hai vị đại sư phụ hảo là được.” Hồng Tụ đặc biệt làm trò trước mặt hai lão nhân, phân phó hai cung nữ.
“Phải rồi Hồng Tụ tỷ tỷ, tứ điện hạ không có ở phủ sao?” Hai cung nữ cùng hỏi. Cung nữ tuổi nhỏ nhất Thanh Vân, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi dáng dấp có vẻ hoạt bát hơn so với Bạch Liên.
“Điện hạ hiện đang ở chỗ Dương đô úy tập võ với Ngũ hoàng tử, khoảng chừng hơn nửa canh giờ nữa mới về. Triệu công công, Dương mama, hai vị muội muội, đây là nơi ở về sau của mọi người, nếu như thiếu cái gì thì xin trực tiếp nói cho Hồng Tụ biết.”
-----------------------------
Lúc này, ở Vũ thần viện chỗ Ngũ hoàng tử tập võ đã qua gần nửa canh giờ.
Như mọi ngày, Ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Lưu sau khi thấy Dương đô úy ly khai liền chạy đến đấu võ với Hoàng Phủ Kiệt. Hoàng Phủ Kiệt kinh qua hơn nửa năm tập võ rèn luyện cũng không còn yếu đuối như trước đây. Nhưng mỗi lần sắp thắng, thị nô của Hoàng Phủ Lưu là Lữ Vĩ sẽ ngáng chân hắn, nếu không dùng chân ngáng trở thì sẽ giả bộ dìu hắn nhưng cố ý giữ cho Hoàng Phủ Lưu thừa cơ ra tay.
Lữ Vĩ là người trưởng thành, lại cùng Hoàng Phủ Lưu tập chút võ nghệ, tuy rằng chỉ là một thời gian ngắn nhưng cũng đủ khiến Hoàng Phủ Kiệt nếm vị đắng tận cùng.
Lặp đi lặp lại, chỉ cần Dương đô úy ly khai, đôi chủ tớ cứ như vậy liên hợp lại khi nhục hắn.
Trương Bình muốn bẩm báo lên trên, nhưng mỗi lần muốn cáo trạng đều bị đôi chủ tớ ác nhân tố cáo trước, làm hại y bị Dương đô úy hai lần trượng côn, nói nếu như còn làm ảnh hưởng đến việc tập võ của hoàng tử thì sẽ không cho y đến Vũ thần viện nữa.
Bất đắc dĩ Trương Bình chỉ có thể đứng nhìn, trừ phi đôi chủ tớ ra tay quá mức còn lại y không dám nhúng tay vào. Nếu không đến một ngày bị cách ly Vũ thần viện, không có thị nô ở bên hầu hạ, đôi chủ tớ càng khi dễ Hoàng Phủ Kiệt nhiều hơn. Buồn bực đến mức thiếu chút nữa y lao vào đánh Lữ Vĩ rách bươm như bao tải, nếu không phải là lo lắng chuyện sau này, y thực sự rất muốn làm thế. Cho nên hiện tại y chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hoàng Phủ Kiệt lần thứ hai bị Lữ Vĩ đẩy té, Hoàng Phủ Lưu xông lên ngồi đè lên người hắn.
Bây giờ phải dựa vào chính ngươi, Trương Bình âm thầm mong Hoàng Phủ Kiệt nỗ lực lên.
Hoàng Phủ Kiệt liều mạng giãy dụa muốn hất Ngũ hoàng tử đang cưỡi trên người hắn xuống.
“Tuyệt a! Điện hạ, chiêu sức nặng ngàn cân này của ngài phi thường tuyệt, quả thực hay tuyệt không thể tả. Nếu Dương đô úy có nhìn thấy cũng sẽ giơ ngón tay cái tán thưởng ngài.” Lữ Vĩ đứng bên cạnh tâng bốc.
“Ha ha, Lữ Vĩ, ngươi xem hắn có giống con rùa lớn? Liều mạng trở mình a trở mình, bất quá cũng không lật người lại được.” Ngũ hoàng tử hài lòng cười nói, giơ kiếm trúc trong tay lên đâm vào tay Hoàng Phủ Kiệt .
“Ha ha, điện hạ, nô tài cũng không dám nói lung tung. Ngài nói cái gì thì là cái đó”. Lữ Vĩ che miệng cười hắc hắc.
Trương Bình cố gắng nhẫn nại, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Kiệt, âm thầm khuyến khích hắn, cố gắng lên! Cố gắng lên!
Hoàng Phủ Kiệt ngó chăm chú Trương Bình một cái, phát hiện ra trong mắt y ngập tràn lo lắng sốt ruột, còn có phẫn nộ. Cúi đầu, nam hài run cánh tay chống đỡ nửa người trên, đột nhiên dồn sức vào chân đem Hoàng Phủ Lưu hất xuống.
Hoàng Phủ Lưu bị bất ngờ, chân ngã đập trên đất, miệng ngoác ra khóc. Lữ Vĩ cả kinh, vội vã tiến đến nâng Hoàng Phủ Lưu dậy.
“Điện hạ, ngài có bị làm sao không? Để nô tài xem ngài bị thương chỗ nào?”
Gã quay sang Hoàng Phủ Kiệt oán giận nói :”Tứ điện hạ, ngài là huynh trưởng sao lại mạnh tay với điện hạ? Điện hạ tôn quý, nếu như bị thương chỗ nào thì lấy ai gánh chịu?”
Ngũ điện hạ nhà ngươi tôn quý bộ Tứ điện hạ chúng ta không tôn quý chắc? Trương Bình tuy tức giận đi tới nâng Hoàng Phủ Kiệt dậy, nhưng không hề mở miệng nói. Họa là từ miệng mà ra, y đã minh bạch đạo lý này.
“Lữ Vĩ, Lữ Vĩ, giúp ta đánh hắn! Đau quá! Đau quá! Đau chết mất! Ô ô!” Ngũ điện hạ thương thế không có nghiêm trọng, đầu gối chỉ bị sưng đỏ, ngay cả xước da cũng không nhưng lại khóc lóc như thể bị chặt đứt chân.
Trái lại, trên người, trên tay Hoàng Phủ Kiệt đều có vết thương, trên lưng cũng có vết tích bầm tím. Trương Bình yêu thương dẫn Hoàng Phủ Kiệt sang một bên, lấy túi nước dội lên giúp hắn rửa sạch vết thương. Muốn băng bó cho hắn thì Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu cự tuyệt. Hiện tại có hảo băng bó cũng vô dụng, lát nữa hắn vẫn còn bị khinh nhờn, chịu thương tích thêm lần nữa.
Lữ Vĩ sợ bị trách phạt, cẩn thận đỡ Ngũ điện hạ ngồi xuống ghế đá. Gã không thể đánh hoàng tử, nhưng thân là lục phẩm thái giám gã có thể thị uy với thái giám không có phẩm trật bên cạnh Hoàng Phủ Kiệt.
Lữ Vĩ đi tới chỗ Trương Bình đang tẩy trừ vết thường cho Hoàng Phủ Kiệt, giang tay tát cho y một cái.
“Cẩu nô lớn mật, thấy Ngũ điện hạ thụ thương còn không đi gọi thái y!”
Trương Bình bưng mặt, nhỏ giọng nói: “Nô tài phải hầu hạ Tứ điện hạ, không thể ly khai.”
“Thỉnh người vào.”
Lại nói tiếp, từ ngày hắn thụ thương trở về, phát hiện trong viện có bốn nô bộc. Một lão thái giám, một bà mama và thêm hai cung nữ nữa.
Lúc đầu hắn còn cảm thấy rất kinh ngạc, sau nghe Hồng Tụ đặc biệt giới thiệu, hắn mới biết chuyện gì xảy ra.
Ban đầu ngoại trừ Trương Bình ra, hắn không thích kẻ nào khác hầu hạ, sau phát hiện hai nàng cung nữ cũng không muốn thân cận hắn, chủ yếu đi hầu hạ hai vị kia, lúc này hắn mới an tâm.
Bởi vì hắn thụ thương nên việc gặp mặt cũng khá giản đơn. Hai vị lão nhân thấy hắn, trong mắt có kinh ngạc nhưng không nói thêm gì. Trái lại ánh mắt hai cung nữ nhìn Hoàng Phủ Kiệt rõ ràng kinh sợ và chán ghét.
Hoàng Phủ Kiệt nằm ở trên giường chờ Hoàng Phủ Lưu tiến vào. Hắn tuyệt không lo lắng mục đích đến đây của Hoàng Phủ Lưu. Hoàng Phủ Lưu nếu đã tỉnh lại nhưng không nói ra sự thật, hắn chẳng có gì phải sợ.
Hắn thừa nhận hơn nửa là do hắn bị kích động, lập mưu hạ sát Lữ Vĩ nhưng sau này hắn xác thực có chút hối hận. Theo kế hoạch ban đầu, hắn không nên để lại dấu vết mới đúng, thế nhưng ngày đó hắn đã rất tức giận.
Hắn bất quá chỉ là một hài tử mới mười tuổi, so với các hài tử bình thường khác có trưởng thành hơn một chút nhưng bản chất vẫn là một hài tử. Mà tiểu hài tử lúc vui thì sẽ cười, giận thì sẽ đập phá. Tiểu hài tử luôn luôn làm việc ấu trĩ, không bận tâm đến hậu quả, lúc hắn có thể nghĩ đến việc sửa chữa tàn cục thì đã muộn rồi.
Hoàng Phủ Lưu được cung nữ dẫn đến, Trương Bình đi theo sau, Thanh Vân cũng đóng cửa rời đi.
Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ hoàng đệ có chút hoảng sợ.
Hoàng Phủ Lưu trừng ánh mắt chết chóc nhìn hắn, đáy mắt phát ra tia cuồng loạn kỳ lạ.
Hoàng Phủ Kiệt ngờ vực, đột nhiên nói: “Trương Bình, ngươi ra ngoài trước.”
Trương Bình lo lắng nhìn hắn một cái, theo lời yên lặng lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Hoàng Phủ Lưu, Hoàng Phủ Kiệt đối mắt nhìn nhau một lát.
Hoàng Phủ Lưu mở miệng trước: “Ngươi. . .Ta sẽ không nói cho người khác.”
Hoàng Phủ Kiệt nghiêng đầu.
Hoàng Phủ Lưu từng bước đến gần, trong mắt tựa hồ phát quang.
“Ngươi lá gan thật lớn, ngươi làm sao dám. . . ? Ta chóng bị ngươi hù chết rồi! Ta lần đầu tiên thấy sát nhân. . .” Ngũ hoàng tử run lên một chút, nhớ tới bản thân đã tè ra quần thì mặt đỏ ửng.
Hoàng Phủ Kiệt không rõ rốt cuộc Hoàng Phủ Lưu có ý gì? Không phải đến uy hiếp hắn? Cũng không phải đến mắng hắn? Nó thế nào lại kích động như vậy?
Hoàng Phủ Lưu cắn môi, “Ta không muốn. . . khi dễ ngươi, thế nhưng tất cả mọi người đều khi dễ ngươi, nếu như ta không làm, bọn họ sẽ khi dễ ta.”
Hoàng Phủ Kiệt vẫn nghiêng đầu nhìn hắn.
“Mẫu thân ta là Chiêu dung, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh còn có tam hoàng huynh chưa từng để mắt đến ta. Trước đây phụ hoàng thương yêu ta, bọn họ đố kỵ, âm thầm hạ thuốc xổ, mùa đông còn đẩy ta xuống hồ. Bọn họ còn hại ta xấu mặt trước phụ hoàng, khiến phụ hoàng không bao giờ yêu thương ta như trước đây nữa… Lữ Vĩ là do đại hoàng huynh tống cho ta, bởi nguyên lai thị nhân theo hầu ta đã bị hắn đánh chết, nói là do bất kính với hắn.”
Hoàng Phủ Lưu không để ý Hoàng Phủ Kiệt có nghe hay không nghe, liên tục nói như sâu bò trong ống, nói rất nhiều, nói quá khứ hắn cũng là người đáng thương, từ nhỏ đến lớn bị các huynh trưởng khi dễ cho đến khi xuất hiện Tứ hoàng tử địa vị kém hơn hắn, hắn mới thoát khỏi khổ cảnh.
Hoàng Phủ Kiệt nghe vậy không những không có cảm giác đồng bệnh tương liên mà trái lại trong lòng phát sinh căm phẫn kỳ lạ. Nhưng hắn không đem phẫn nộ biểu thị ra ngoài.
Hoàng Phủ Lưu tiến đến gần hơn một chút, phi thường thành khẩn nói với Hoàng Phủ Kiệt: “Chúng ta sau này chơi cùng nhau được không?”
“Tốt.” Hoàng Phủ Kiệt thoạt nhìn rất hài lòng cười nói với Hoàng Phủ Lưu.
“Chúng ta sau này chính là một.” Hoàng Phủ Kiệt như đang nhắc nhở chính mình. Hắn không nghĩ sự kiện giết thị nhân lần này sẽ mang đến cho hắn kết quả như thế, chẳng qua kết quả này so với sự mong đợi của hắn có tốt hơn.
Nhưng hắn cũng minh bạch nếu như ngày đó bản thân không chống lại lão ngũ, giết Lữ Vĩ uy hiếp hoàng đệ, lão ngũ đại khái cũng sẽ không sinh ra cảm giác muốn chơi với hắn.
“Ân! Chúng ta về sau cùng nhau theo cậu ta tập võ, ta không bao giờ … khi dễ ngươi nữa.” Ngũ hoàng tử cười mỉa.
“Không quan hệ, chính là ngươi đánh không lại ta. Trước đây bất quá là ta nhường ngươi mà thôi.” Hoàng Phủ Kiệt lần đầu tiên biểu hiện ra mặt cường ngạnh xen lẫn tự tin của mình trước mặt một hoàng tử.
Hết lần này tới lần khác bị Hoàng Phủ Kiệt điên cuồng và hung tàn làm chấn động, Ngũ hoàng tử sản sinh ra tâm lý sùng bái khác thường, hắn nghĩ sửu hoàng huynh lúc này thật phi thường cao to.
“Ngươi, ngươi trước đây giả bộ yếu đuối?”
“Đều không phải. Ta trước đây không được ăn no, thân thể cũng không lớn nổi.”
Là sao?
“Nói cho ngươi một bí mật, ta hình như trời sinh sức khỏe vô cùng.” Bí mật này mấy tháng trước hắn phát hiện ra, ngay cả Trương Bình, hắn cũng không nói cho biết.
“Thật à ?” Ngũ hoàng tử kích động truy hỏi, “Vì thế ngươi mới có sức lực vung đại đao đúng không?”
“Ân.”
“Ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi yên tâm.” Ngũ hoàng tử muốn phát thệ.
“Không sao, bọn họ sớm muộn đều sẽ biết.” Hoàng Phủ Kiệt cười cổ quái. Hài tử nhỏ này lộ ra tiếu ý làm cho người ta nhìn vào thực sự rất không thoải mái.
“Về sau ngươi không nên tùy tiện tới tìm ta, cũng không cần đối với ta hữu hảo trước mặt kẻ khác, đối đãi ta như trước đây là được.”
Hoàng Phủ Lưu gật mạnh đầu, “Ta minh bạch, ta biết ý tứ của ngươi. Tất nhiên chuyện chúng ta là đồng minh không thể để những người khác biết.” Tiểu hài tử cũng không rõ đang nghĩ gì, hưng phấn hoa chân múa tay.
Hoàng Phủ Kiệt nhìn đệ đệ tuổi nhỏ hơn so với hắn sao mà ấu trĩ.
Hoàng Phủ Kiệt lại không biết biểu tình trên mặt hắn hiện tại mang theo cười nhạo hòa đắc ý, thoạt nhìn cũng khá ấu trĩ.
Nói chung, hai tiểu nam oa một người chín tuổi, một người mười tuổi cứ như vậy tìm được đồng minh ngầm cho bản thân.