Sword Art Online

Chương 1 :

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Ring, ring, một tiếng chuông lớn, mà có lẽ nói đúng hơn là tiếng chuông cảnh báo, vang lên làm tôi và Klein giật mình.



- A…



- Tiếng gì thế!?



Chúng tôi la lên cùng lúc, mở to mắt nhìn nhau.



Bỗng một cột sáng màu xanh nước biển bao trùm lấy tôi và Klein. Qua lớp màn ánh sáng màu xanh của nó, cảnh vật xung quanh tôi như mờ dần đi.



Tôi đã từng trải qua cảm giác này vài lần trong đợt thử nghiệm. Đây là việc «Dịch chuyển» bằng cách sử dụng item. Nhưng hiện giờ tôi không có item nào như vậy, và tôi cũng không hề hô mệnh lệnh nào. Hay là do những người vận hành game đã ra lệnh dịch chuyển bắt buộc? Nếu như vậy thì tại sao lại họ không hề thông báo trước cho chúng tôi



Trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì thứ ánh sáng bao quanh tôi bỗng lóe mạnh, sau đó là bóng tối bao trùm.



Khi ánh sáng xanh nhòa dần, cảnh vật xung quanh tôi lại hiện ra rõ ràng như cũ. Tuy nhiên, nơi này không còn là cánh đồng nhuộm ánh hoàng hôn nữa.



Một con đường rộng lát đá. Những con phố kiểu thời Trung cổ ngập tràn ánh đèn đường, còn ở phía xa là tòa cung điện khổng lồ đang tỏa ra thứ ánh sáng sẫm.



Đây là nơi bắt đầu game, quảng trường trung tâm của «Thành phố khởi đầu».



Tôi nhìn sang Klein, lúc này đang há hốc mồm đứng bên cạnh tôi. Còn xung quanh chúng tôi là đám đông đang đứng chen chúc.



Nhìn vào những khuôn mặt đẹp đẽ với đủ mọi loại màu tóc khác nhau và trang bị đang mang trên người, thì chắc chắn họ là những người chơi giống như tôi. Có khoảng vài ngàn – không, mười ngàn người ở đây. Có vẻ như tất cả những ai đang chơi đều bị cưỡng chế dịch chuyển tới quảng trường này.



Trong mấy giây đầu, mọi người nhìn nhau mà không nói một lời nào.



Thế rồi tiếng xì xào bàn tán dần xuất hiện càng lúc càng nhiều.



Những lời bàn tán kiểu “Chuyện gì vậy?”, “Chúng ta đăng xuất được chưa?”, “Họ đã xử lí được lỗi này chưa?” có thể nghe thấy từ khắp nơi.



Mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu và hét lên kiểu “Đây là trò đùa à?” và “Ra đây đi, GM!”.



Rồi đột nhiên.



Ai đó la lên, át đi lời nói của những người khác.



- A… nhìn lên đi!



Klein và tôi nhìn lên trên và bắt gặp một cảnh tượng kì lạ.



Mặt đáy của tầng hai, cao khoảng 100 mét phía trên không, bị biến thành những ô màu đỏ đan xen như bàn cờ.



Nhìn kĩ, tôi thấy rằng đó là hai cụm từ đan vào nhau. Hai từ được viết là [Warning] và [System Announcement].



Tôi bị bất ngờ trong giây lát rồi nghĩ “À, người điều hành chuẩn bị thông báo đây” và thả lỏng người. Những lời bàn tán trên quảng trường nhỏ dần, dường như mọi người đang chờ xem điều gì sẽ xảy ra.



Tuy nhiên, điều diễn ra tiếp theo hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.



Từ giữa những đường kẻ, một thứ chất lỏng trông như máu rỉ ra. Theo cái cách nó chảy xuống thì thứ này đặc quánh; nhưng nó không rơi xuống dưới mà bắt đầu biến đổi hình dạng.



Chất lỏng đó biến thành một người cao hai mươi mét mặc chiếc áo choàng có mũ trùm đầu.



Không, nói như vậy chưa chính xác lắm. Từ vị trí đang đứng, chúng tôi có thể dễ dàng nhìn vào bên trong chiếc mũ – không có khuôn mặt nào ở đó cả. Bên trong trống rỗng. Chúng tôi chỉ thấy lớp vải mặt trong của chiếc mũ và đường thêu màu xanh trang trí.



411px-SAO_Viet_-_Page_43



Tôi đã từng nhìn thấy chiếc áo choàng đó. Trong đợt thử nghiệm thì đây là bộ quần áo mà các GM mặc. Nhưng khi đó những GM là nam giới thì có khuôn mặt như một phù thủy già với bộ râu dài, còn GM nữ thì là một cô gái đeo kính. Có lẽ họ sử dụng áo choàng vì thiếu thời gian để có thể tạo ra một avatar thích hợp, nhưng khoảng trống bên trong mũ khiến tôi cảm thấy bất an khó tả.



- Những người chơi xung quanh chắc cũng cảm thấy như tôi.



- Kia là GM à?



- Tại sao nó lại không có khuôn mặt?



Họ bắt đầu xì xào to nhỏ.



Bàn tay phải to lớn của chiếc áo choàng đưa lên như thể bảo họ yên lặng.



Một chiếc găng tay trắng tinh thò ra từ ống tay áo. Thế nhưng ống tay áo, cũng như toàn bộ chiếc áo, đều không hề có bộ phận cơ thể nào ở bên trong.



Rồi cánh tay trái cũng từ từ nhấc lên. Với hai chiếc găng tay trống rỗng chỉ về phía mười ngàn người chơi bên dưới, kẻ không có khuôn mặt mở miệng – mà không, chỉ có vẻ là như thế thôi. Một giọng đàn ông trầm tĩnh vang vọng xuống.



‘Người chơi, chào mừng các vị đến với thế giới của ta.’



Tôi chưa hiểu nó đang định nói gì.



«Thế giới của ta»? Nếu như chiếc áo choàng đó là GM, hắn chắc chắn có quyền lực tối thượng ở đây, thậm chí có thể thay đổi thế giới này theo ý muốn của hắn. Nhưng ý của hắn ta là gì khi nói vậy?



Klein và tôi ngẩn người nhìn nhau. Kẻ vô danh mặc chiếc áo choàng đỏ hạ thấp tay và tiếp tục nói.



‘Tên ta là Kayaba Akihiko. Ngay lúc này, ta là người duy nhất có thể điều khiển thế giới này!’



- Cái…!?



Nhân vật của tôi thừ người ra vì sốc, và cổ họng nó, có lẽ là cả cổ họng của tôi ở đời thật nữa, ngừng hô hấp lại trong khoảnh khắc.



Kayaba—Akihiko!!



Tôi biết cái tên đó. Làm sao tôi lại không biết cơ chứ.



Người này, là một nhà lập trình game, đồng thời là một thiên tài trong lĩnh vực vật lý lượng tử, là người đã đưa Agas từ một công ti nhỏ trở thành một trong những công ty đứng đầu trong lĩnh vực game.



Ông ta cũng là giám đốc phát triển của SAO và đồng thời là người phát minh ra Nerve Gear.



Là một game thủ kì cựu, tôi cực kì kính trọng Kayaba. Tôi mua tất cả tạp chí có nói về ông ta và đọc những bài phỏng vấn ít ỏi của Kayaba tới mức gần như thuộc lòng. Chỉ nghe giọng nói thôi là tôi đã hình dung tới hình ảnh ông mặc bộ đồ trắng quen thuộc.



Nhưng Kayaba luôn tránh mặt, từ chối tiếp xúc với giới truyền thông; ông ta cũng chưa bao giờ làm GM – vậy thì tại sao ông ta lại làm chuyện này?


Những người trong giây lát từ người chơi trở thành tù nhân ngồi ôm đầu, khua tay loạn lên, nắm lấy nhau hoặc chửi rủa.



Giữa những âm thanh ồn ã này, bỗng nhiên tôi thấy tỉnh táo trở lại.



Đây, là hiện thực.



Điều mà Kayaba Akihiko nói là sự thật. Nếu là trường hợp đó thì chuyện này hoàn toàn dễ hiểu. Nếu đây không phải là sự thật thì mới là chuyện lạ. Chính suy nghĩ thiên tài của ông ta là mặt tạo nên hình ảnh ấn tượng trước công chúng.



Giờ đây tôi không thể trở về thực tại trong một khoảng thời gian – có lẽ là vài tháng hoặc lâu hơn thế. Trong thời gian này tôi không thể gặp mẹ, em gái, không thể nói chuyện với họ. Có thể tôi sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu tôi chết ở đây –



Tôi sẽ chết ở hiện thực.



Nerve Gear, vốn từng là một chiếc máy chơi game, giờ đây là một nhà tù và cũng là công cụ hành quyết có thể nướng chín não tôi.



Tôi hít vào chậm rãi, rồi thở ra và nói.



- Klein, lại đây chút.



Tôi nắm lấy tay anh chàng chiến binh đó, người trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi, và luồn qua đám dông.



Chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, có lẽ là do chúng tôi ở gần rìa ngoài. Cả hai đi đến một trong những khu phố dẫn ra khỏi quảng trường rồi tới đứng sau một xe ngựa.



- …Klein – Tôi gọi tên cậu ta.



Nét mặt cậu ta vẫn còn có vẻ đờ đẫn. Tôi cố gắng nói tiếp với giọng nghiêm túc.



- Nghe tôi này. Tôi sẽ rời khỏi thành phố và đi đến ngôi làng tiếp theo. Đi với tôi đi.



Đôi mắt nằm bên dưới khăn quấn của Klein mở to. Tôi cố tiếp tục nói với giọng trầm trầm.



- Nếu như những gì ông ta nói là thật, để sống sót trong thế giới này chúng ta phải trở nên mạnh hơn. Cậu biết bản chất của MMMORPG là trận chiến giành tài nguyên giữa người chơi với nhau. Chỉ có những người kiếm được nhiều tiền và kinh nghiệm nhất mới trở nên mạnh hơn… Những người nhận ra điều này sẽ đi săn tất cả quái vật xung quanh «Thành phố khởi đầu». Cậu sẽ phải đợi rất lâu để quái vật có thể xuất hiện lại. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta đi tới ngôi làng tiếp theo. Tôi biết đường vòng qua chỗ nguy hiểm vì thế tôi vẫn có thể đến đó dù mới chỉ level 1.



So với bình thường thì tôi nói như vậy là quá nhiều rồi, nhưng Klein vẫn yên lặng.



Vài giây sau, mặt cậu ta nhăn lại.



- Nhưng…cậu biết đấy. Lúc trước tôi có nói là tôi đã đứng chờ rất lâu với bạn tôi để mua trò chơi này. Họ chắn chắn đã đăng nhập và bây giờ hẳn là đang ở trong quảng trường. Tôi…không thể đi mà không có họ.



- …



Tôi cắn môi, thở dài.



Tôi có thể hiểu được điều Klein đang cố nói qua ánh nhìn lo lắng của cậu ta.



Cậu ta – một người cởi mở và dễ thân thiết với mọi người, và có lẽ đã chăm lo cho người khác rất tốt. Hẳn là Klein mong tôi cho bạn bè đi cùng.



Nhưng tôi không thể gật đầu.



Nếu chỉ có mình Klein, tôi có thể bảo vệ nhóm khỏi quái vật trong lúc di chuyển tới ngôi làng đó. Nhưng nếu như có thêm hai người – không, chỉ cần thêm một người thôi cũng là rất nguy hiểm.



Nếu ai đó chết trên dọc đường, họ sẽ chết thật sự đúng như lời Kayaba nói.



Trách nhiệm sẽ được đổ lên đầu tôi vì là người gợi ý rời khỏi «Thành phố khởi đầu» và thất bại trong việc bảo vệ đồng đội.



Tôi không thể gánh một trọng trách như thế. Chỉ đơn giản là không thể.



Klein dường như đã đọc được những lo lắng trong suy nghĩ của tôi. Khuôn mặt lún phún râu của cậu ta nở một nụ cười rồi lắc đầu.



- Không… Tôi không thể cứ tiếp tục dựa vào cậu. Tôi là thủ lĩnh guild trong game tôi vẫn hay chơi. Không có vấn đề gì đâu. Tôi sẽ cố gắng sử dụng những thứ mà cậu đã dạy tôi. Và…vẫn còn có khả năng đây chỉ là một trò đùa và chúng ta sẽ đăng xuất được. Không cần phải lo về chúng tôi đâu, cậu cứ đi đi.



- …



Tôi im lặng, trong lòng cảm thấy thất bại trước cái cảm giác thiếu quả quyết chưa từng gặp trong đời.



Và rồi tôi nói một từ mà sau đó đã khiến tôi day dứt trong suốt hai năm.



- …ừ.



Tôi gật đầu, lùi lại, từ trong cổ họng khô khan phát ra vài lời.



- Vậy chúng ta chia tay nhau tại đây vậy. Nếu có gì xảy ra cứ nhắn cho tôi. …thôi, gặp lại sau nhé, Klein.



Khi tôi hướng ánh mắt xuống thấp và quay lưng đi thì Klein bỗng gọi.



- Kirito!



- …



Tôi quay người về phía cậu ta với ánh nhìn thắc mắc, nhưng cậu ta ngập ngừng chẳng nói gì.



Tôi vẫy tay và hướng về phía tây bắc – về phía ngôi làng tôi sẽ chọn làm căn cứ tiếp theo của mình.



Khi tôi đi được khoảng năm bước, một giọng nói từ phía sau tôi vang lên.



- Này, Kirito! Cậu trông cũng khá đẹp trai đấy. Rất giống tôi!



Tôi cười chua chát và hét lại.



- Cậu nhìn thế như vậy trông hợp hơn trước mười lần đấy!



Thế rồi tôi quay lưng lại với người bạn đầu tiên mình có tại thế giới này và chạy không ngừng nghỉ.



Sau khi chạy qua những ngõ ngách quanh co được vài phút, tôi quay đầu nhìn lại. Dĩ nhiên là không có ai ở phía sau.



Tôi mặc kệ cảm giác kì lạ dồn nén trong ngực và chạy tiếp.



Tôi chạy qua cổng tây bắc của «Thành phố khởi đầu», tới những cánh đồng rộng lớn, những khu rừng rậm, rồi qua một ngôi làng nhỏ – bước vào trò chơi sinh tồn cô độc bất tận.