Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 277 : Uy hiếp trắng trợn

Ngày đăng: 04:32 20/04/20


Dương Phàm bất động thanh sắc nói:

- Ha ha, là chuyện này à. Gần đây tôi bận quá, vẫn không có thời gian tới thăm các cựu cán bộ. Đúng rồi, việc kết nối với bên Vĩ Huyền thế nào?

Diêu Kiến Quân báo cáo được năm phút thì Dương Phàm nhìn đồng hồ. Người này cũng thức thời, vội vàng dừng nói, để tài liệu lại trên bàn, đứng lên nói:

- Phó bí thư Dương, tôi để tài liệu chi tiết lại, ngài có rảnh thì nhìn một chút.

Dương Phàm nghe được ý tứ trong câu nói này liền cau mày đáp:

- Lão Diêu, có đồ gì thì anh cứ cầm về đi, sau này có chuyện chúng ta cứ nói trên cơ quan là được.

Diêu Kiến Quân lập tức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong đống tài liệu đúng là có một phong bì, trong phong bì có mười ngàn tệ, không ngờ Dương Phàm nói luôn ra không chút lưu tình.

- Ha ha… lão Diêu, anh đừng để tâm. Cá nhân tôi chủ yếu xem năng lực công tác của các cán bộ lãnh đạo thôi.

Dương Phàm nói tiếp, đặc biệt nhấn mạnh vào bốn chữ "năng lực công tác".

Diêu Kiến Quân cũng không ngốc, hiểu rằng những việc mình làm đều lọt vào trong mắt Dương Phàm, trong lòng thầm tự mắng, không có việc gì lại đưa tiền tới. Người ta tùy tiện nói vài câu đã kéo được cả mấy triệu tiền tài trợ, cần quái gì mười ngàn này của mày chứ.

Diêu Kiến Quân khẩn trương cầm lấy tập tài liệu, nói:

- Vậy tôi về. Hôm nào sẽ đến gặp ngài để báo cáo công tác.

Dương Phàm đứng lên đưa ra cửa, khi tới cửa liền cười nói:

- Lão Diêu, cứ tiếp tục mà làm, anh làm không tồi đâu.

Được Dương Phàm khen ngợi, Diêu Kiến Quân lập tức sung sướng như đang mơ, khi ra tới cầu thang thì đầu gối như nhũn ra, một lần nữa quay đầu lại nói với Dương Phàm:

- Xin ngài dừng bước, xin ngài dừng bước.

Lưu Ba mới vừa vừa biến mất, Hiểu Nguyệt liền nhẹ nhàng bước tới, hạ giọng nói:
- Tôi cũng không thể nói rõ, tuy nhiên cảm giác Phó bí thư Dương là người không muốn chịu ơn, cực kỳ hạn kiềm chế. Anh ta không cần tiền tài, điều này có thể khẳng định, Hơn nữa, anh cảm thấy anh ấy thiếu tiền sao? Chút tiền ấy của chúng ta, chẳng đáng để lọt vào mắt người ta.

Khổng Tốc gật gật đầu nói:

- Đàn ông quan tâm nhất là quyền, tiền, sắc. Tôi thấy cô em gái trong nhà Phó bí thư Dương rất ngọt nước, ha ha…

Lưu Ba suy nghĩ một chút, hồi lâu mới cười mắng:

- Xấu xa. Tuy nhiên, rất có đạo lý.

Hiểu Nguyệt bưng hai bát súp tới, hỏi Dương Phàm đang cúi đầu suy nghĩ:

- Anh, hai người đó làm gì vậy?

Dương Phàm đang suy nghĩ, thấy Hiểu Nguyệt có vẻ tò mò liền mỉm cười nói:

- Đừng có tò mò như vậy chứ. Đúng rồi, chẳng phải vừa rồi em có việc muốn nhờ anh sao?

Hiểu Nguyệt tỏ vẻ ngượng ngùng, nhăn nhó nói:

- Hay là không cần nói nữa. Em không muốn làm anh thêm phiền toái. Em và ông bà ăn ở đều nhờ anh, em…

Dương Phàm giơ tay véo má Hiểu Nguyệt, cười hì hì ngắt lời cô:

- Em nghĩ lung tung gì nhiều thế? Theo như em nói, em là em gái của anh, anh chiếu cố cho em là việc đương nhiên. Sau này không được nói chuyện này nữa nghe chưa. Còn nữa, chuyện của em cũng là chuyện của anh. Nếu không quá phận, anh chắc chắn sẽ giúp em.

Hiểu Nguyệt ngượng ngùng day day mặt. Vừa rồi bị Dương Phàm véo má, trái tim cô bé đập rộn lên. Tuy nhiên tâm tính cô vẫn hơi tự ti, chỉ có thể chôn giấu ảo tưởng thật sâu trong trái tim.