Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 293 : Lật tay trong đống lửa

Ngày đăng: 04:32 20/04/20


La Thành gật đầu nói:

- Được, vậy cậu về phòng trước. Vừa nãy có một ông chủ cũng được đến đây, lát nữa tôi sẽ đưa hắn vào phòng nói chuyện. Ba tên kia, cậu cũng đừng để ý, tốt xấu gì trong túi bọn họ cũng có tiền. Chỉ cần đầu tư vào khu của cậu, cái khác đều dễ nói chuyện mà.

Dương Phàm nghe xong cười hắc hắc nói:

- Nói gì thế, nhà đầu tư thì sao tôi có thể đắc tội. Chỉ cần bọn họ đến Uyển Lăng đầu tư, điều kiện gì cũng có thể nói chuyện.

Dương Phàm vào phòng. Lúc này Dương Phàm ở trong mắt ba người bọn họ đã trở nên cao hơn rất nhiều.

Thi Vận Trường thấy La Thành không về, liền to gan cầm chén rượu lên cười nói:

- Phó bí thư Dương, vừa nãy có chỗ không đúng, mong bỏ qua cho.

Dương Phàm cầm chén lên cười nói:

- Đừng khách khí như vậy. Các người đối với tôi mà nói, chỉ cần đến Uyển Lăng sẽ là khách quý. Ai lại giận khách bao giờ.

- Được nếu như vậy thì tôi nhất định sẽ đến Uyển Lăng xem một chuyến. Tôi làm bạn với ngài.

Vừa nói Thi Vận Trường liền ngửa mặt uống cạn cốc rượu. Dương Phàm cười cười chờ hắn uống hết cũng uống cạn chén mình.

Lạc Vạn Thắng lúc này cười nói:

- Phó bí thư Dương đúng là sảng khoái. Cả gan hỏi một câu, ngài lúc trước làm ở ngành nào trong Hiệp hội giám sát chứng khoán?

Dương Phàm cảm thấy người này không biết điều nên định chơi xỏ hắn hai câu. Nhưng nghĩ thằng này có thể xuất hiện ở chỗ La Thành, vừa nãy Trương Uy cũng không làm hắn quá mất mặt, có thể thấy người này có năng lực nào đó. Dương Phàm cũng không định gây phiền phức cho La Thành, liền cười nói:

- Tôi lúc trước chỉ là phó cục trưởng cục Giám sát Hiệp hội giám sát chứng khoán, còn đâu chủ yếu học ở trường Đảng.

Nghe thấy hai chữ trường Đảng, mặt Lý Hiểu Khanh liền lộ rõ vẻ vui mừng, cười nói với Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương, tôi nhất định sẽ đến Uyển Lăng.

Lúc này cửa được mở ra, La Thành dẫn một người đi vào. Người này đi vào thấy Dương Phàm, mặt hơi đổi, chẳng qua rất nhanh cười cười đi tới, từ xa đã chủ động đưa tay ra.

- Ồ, thật đáng kinh ngạc, không ngờ có thể gặp ngài ở đây.

Vương Siêu bắt tay Dương Phàm, dáng vẻ của hắn trông đầy cảm kích. Lần này ba người trong phòng càng thêm khó coi.

Người làm ăn đương nhiên là so ai nhiều tiền hơn. Mấy người ở đây nếu nói về tài sản hiển nhiên không ai bằng Vương Siêu – CEO tập đoàn Thiên Mỹ chiếm 10 % cổ phần trong tập đoàn. Tập đoàn của Thi Vận Trường và Lý Hiểu Khanh nếu so sánh với Thiên Mỹ đứng thứ 5 trong 10 tập đoàn lớn nhất cả nước, đúng là không cùng một cấp bậc. Ba người này biết Vương Siêu, nhưng Vương Siêu không biết bọn họ.

Quan trọng chính là Vương Siêu ở trước mặt Dương Phàm lại mơ hồ có vẻ người dưới, điều này quá quái dị. Ai có thể khiến Vương Siêu có thái độ thấp hơn một bậc như vậy? Dù là tổng giám đốc Thiên Mỹ, Vương Siêu cũng không có vẻ mặt này.

Từ ngoài mặt thì thấy Vương Siêu không phải giả vờ như vậy. Vẻ mặt Vương Siêu có được là sau khi hắn đi thăm một lão già, lúc nhắc đến chuyện Thiên Mỹ bị Hiệp hội giám sát chứng khoán điều tra, lão già đó nói một câu như sau.

- Chuyện lần trước nếu người bên kia thực sự muốn giết chết Thiên Mỹ, lời của tôi chưa chắc đã có tác dụng. Cho nên người ta vẫn là để lại một tay đó. Sau này nhất định phải quản con cái mình cho tốt.

Người thông minh tự nhiên sẽ dễ dàng nghĩ ra. Cho nên Vương Siêu cũng không khó gì để nghĩ đến Dương Phàm. Người thanh niên trông rất khiêm tốn và trầm tĩnh đó không ngờ còn có năng lực lớn như vậy ở sau lưng. Kết hợp với chuyện xảy ra ở Uyển Lăng. Lúc ấy Vương Siêu còn định rút Thiên Mỹ khỏi Uyển Lăng, sau đó Dương Phàm đã thả tay ra. Người trong chốn quan trường mặt mũi là quan trọng hơn trời, nhất là người ngồi trên vị trí, như vậy càng quan tâm đến thể diện. Cho nên Vương Siêu không khỏi thầm bội phục bụng dạ của Dương Phàm, đồng thời cũng cảm thấy hơi sợ người thanh niên này. Lần này đột nhiên gặp mặt ở đây, Vương Siêu nghĩ đến phiền phức gần đây mà Thiên Mỹ gặp phải, thầm nói có lẽ đây là cơ hội tốt.

- Có thể gặp được Vương tổng ở đây, đúng là ngạc nhiên.

Dương Phàm thấy Vương Siêu ân cần với mình như vậy, hắn khá bình tĩnh, thậm chí còn có chút thản nhiên chấp nhận thái độ đó của Vương Siêu.

Sau mấy câu khách khí, Vương Siêu ngồi xuống cạnh Dương Phàm. La Thành giới thiệu ba người kia, Vương Siêu cũng ra vẻ khách khí. Chẳng qua khách khí này chỉ là xã giao mà thôi, căn bản không thể nào cung kính giống như Dương Phàm. Đúng thế thật, một người có thể quyết định sống chết của tập đoàn Thiên Mỹ đúng là đáng để Vương Siêu cung kính như vậy.

La Thành thấy biểu hiện này của Vương Siêu, trong lòng cũng rất khiếp sợ. Chẳng qua rất nhanh cũng cảm thấy bình thường. Thiên Mỹ bây giờ đang gặp rắc rối lớn. Nếu như có thể quan hệ với Trần lão, có lẽ chỉ cần Trần lão gọi một cuộc điện thoại là có thể cứu sống Thiên Mỹ.

- Phó bí thư Dương, lần này đúng là trùng hợp. Tiểu Vũ cũng mới về Bắc Kinh, đang ở phòng khác, sang đấy cùng ngồi chứ?

Vương Siêu bắt đầu động não, nghĩ xem làm như thế nào mới có thể lợi dụng cơ hội này để lên thuyền của Dương Phàm. Đương nhiên, lúc này Vương Siêu đúng là đang rất lo lắng. Tình hình của Thiên Mỹ tạm thời còn chưa công bố ra ngoài. Nếu đã công bố, như vậy Thiên Mỹ sẽ tổn thất vô cùng lớn, không thể tính toán.
- Ừ, em nói đi.

Dương Phàm từ từ nói chuyện tối nay gặp Vương Siêu ra một lần, sau đó kết hợp với một loạt tin tức chấn động cả nước ra, rồi đưa ra kết luận của mình.

- Không đầy nửa năm nữa cục diện cục trưởng ở Nam Việt sẽ thay đổi rất lớn. Tình hình không ổn kéo dài quá lâu, bên trên tuyệt đối không cho phép diễn ra. Thiên Mỹ không bị dấn quá sâu vào chuyện này, em có một suy nghĩ, thầy xem có được hay không.

Dương Phàm nói ra suy nghĩ của mình, Chu Minh Đạo suy nghĩ một lúc lâu, hút hết ba điếu thuốc mới từ từ nói.

- Chuyện này, cách làm tốt nhất là tránh ra ba bước. Chẳng qua suy nghĩ của em có chỗ tốt rất lớn với tiền đồ sau này của em. Đồng thời còn có thể làm cho những người đó thấy trí tuệ của em. Nếu làm tốt chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Lão Trần nói chuyện đúng là cây ngay không sợ chết đứng. Em có thể thấy được toàn cục, thầy rất vui mừng. Như vậy đi, thầy sẽ cho em một gợi ý. Em liên hệ với Hác Nam, còn liên lạc với Chúc Đông Phong xem có ý đồ gì khác không. Hai người này có thể gật đầu, chuyện này coi như thành công một nửa.

Dương Phàm khẽ cười nói:

- Cảm ơn thầy đã chỉ điểm, thò tay vào ngọn lửa đúng là không dễ.

- Em biết là tốt rồi. Chuyện này tạm thời không nói với lão Trần vội, ngay cả bố em cũng đừng để lộ ra. Đợi đả thông Hác Nam và Chúc Đông Phong, em lúc đó nói cũng không muộn.

Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười nói:

- Kế của thầy, em xin nghe.

Chu Minh Đạo thản nhiên nói:

- Em là người đứng đầu thế hệ thứ ba của Trần gia, không phải ai cũng nên phục. Em có năng lực khống chế cả cục diện trong tương lai, đây mới là quan trọng nhất. Chuyện này thầy vốn không đồng ý cho em dính vào. Chẳng qua thầy nghĩ đến điểm này mới ủng hộ em.

Những lời này của Chu Minh Đạo làm Dương Phàm chấn động. Hắn ngồi tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó mới cười khổ nói:

- Xem ra em vẫn chưa đủ cay, không tính toán sâu sắc và xa như thầy.

Chu Minh Đạo cười nói:

- Đừng có mà nịnh nọt. Sau này đối tốt với Tiểu Dĩnh một chút. Cô bé kia vẫn chưa chịu yên, bố mẹ nó lại ở suốt nước ngoài, thầy nghĩ đến lại đau lòng. Dựa vào cái gì mà học trò của thầy lại tiện nghi cho lão Trương kia.

Dương Phàm vội vàng quay đầu lại nhịn cười. Có thể nghe thấy Chu Minh Đạo nói như vậy, thật hiếm có. Dương Phàm cũng không thể dùng từ nào để hình dung.

Ra khỏi biệt thự Chu gia thì đã là một giờ sáng. Lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, bên trong vẫn có ánh đèn ngủ chiếu ra ngoài. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang ôm nhau ngủ, bốn cái chân trắng nõn làm người ta hoa mắt. Dương Phàm lặng lẽ đi tới đắp chăn cho hai người, hôn nhẹ lên mặt Trương Tư Tề rồi đi ra ngoài.

Buồi sáng tỉnh lại, Dương Phàm thấy có hai người ở bên cạnh mình, ôm lấy mình. Trương Tư Tề càng như con bạch tuộc, một chân gác lên đùi Dương Phàm. Chu Dĩnh bên phải thì ôm tay mình, ngủ rất ngon.

Dương Phàm không khỏi cười khổ, thầm nói Trương Tư Tề sao dễ dàng chấp nhận như vậy nhỉ. Khó trách lúc mình ngủ thì mơ thấy bị con chuột cắn tay, thì ra là cô bé Chu Dĩnh này. Cái miệng gợi cảm kia đang ngậm ngón tay Dương Phàm, cái mông nghiêng về phía Dương Phàm, bên dưới áo ngủ lộ ra một mảng lưng trắng nõn, mùi thơm con gái đập vào mũi.

Hiển nhiên Chu Dĩnh vẫn còn khách khí. Một tay Trương Tư Tề đang đặt ở háng Dương Phàm, bảo bối đàn ông đang ngóc đầu lên.

- Mẹ nó chứ. Đúng là thua rồi.

Dương Phàm cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng rút tay ra, bỏ chân và tay trên người ra, lặng lẽ chuồn vào toilet.

Hai người phụ nữ trên giường cùng mở mắt ra. Trương Tư Tề ra vẻ thắng lợi, nhỏ giọng nói:

- Em thua, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời chị.

Dương Phàm từ toilet đi ra, hai người phụ nữ vẫn giả vờ ngủ. Dương Phàm ra khỏi phòng rút điện thoại di động ra.

- Bí thư Hác ạ? Có một chuyện tôi muốn nói chuyện với ngài. Nếu được thì chiều tôi sẽ về. Đúng, tôi đang ở Bắc Kinh.

Dập máy, Dương Phàm trầm ngâm một chút, gọi cho Chúc Vũ Hàm.

- Chị, có chuyện lớn, em muốn chị giúp em gặp bố chị. Cái gì? Chị đang họp ở Bắc Kinh. Vậy tốt quá, em đang ở Bắc Kinh. Vâng, chị nói đi... em nhớ rồi.