Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 294 : Sau đó mới biết
Ngày đăng: 04:32 20/04/20
Trương Tư Tề từ phòng đi ra, cười cười nhìn Dương Phàm:
- Sao, anh muốn đi đâu à?
Dương Phàm gật đầu, vào phòng ngủ. Trương Tư Tề vội vàng đuổi theo, nhanh nhẹn lấy quần áo thay cho Dương Phàm.
- Em không hỏi anh đi làm gì sao?
Dương Phàm mặc xong, cười nói với Trương Tư Tề.
Trương Tư Tề thản nhiên nói:
- Đàn ông đi làm việc, phụ nữ không nên hỏi nhiều mà. Ngay cả ông xã của mình cũng không tin, em có thể tin ai nữa chứ? Phụ nữ mà thích chỉ chỉ trỏ trỏ đàn ông, ly hôn cũng đáng đời.
Dương Phàm không khỏi sửng sốt một chút, cười nói:
- Em hôm nay khác à nghe.
Trương Tư Tề thở dài một tiếng, ôm Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Ông xã, tối qua em nói chuyện với Chu Dĩnh cả đêm. Cô ấy không bỏ được anh, trong lòng em rất loạn. Cô bé kia không chịu quên anh.
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Thời gian dài sẽ quên thôi. Cô ấy có tính cách trẻ con mà. Được rồi, không nói nữa, giúp anh đặt vé chiều mai bay về Giang Nam.
Trương Tư Tề nghe thấy thế liền nói:
- Trần gia gia chiều mai sẽ phẫu thuật, có chuyện gì gấp sao?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng, rất gấp.
Trương Tư Tề cắn môi nói:
- Có cần em tìm ông nội không?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Em là vợ của anh.
Trương Tư Tề liền cười cười, ôm Dương Phàm, hôn chụt một cái nói:
- Xin lỗi, em nói sai rồi.
Lái xe Audi, Dương Phàm đi thẳng đến một khách sạn. Xe đến cửa khách sạn, hai người gác cửa chặn xe lại nhưng thấy giấy thông hành trên xe Dương Phàm liền nghiêm người chào.
Chúc Vũ Hàm cười hì hì đứng trước cửa khách sạn, thấy cảnh đó không khỏi có chút cảm khái. Chuyện Dương Phàm được lập thành người nối nghiệp thế hệ đời thứ ba của Trần gia, Chúc Vũ Hàm không khó để biết. Nàng vừa cảm thấy tự hào về người đàn ông của mình, đồng thời lại cảm thấy hai người không thể nào ở bên nhau được nữa. Chúc Vũ Hàm vừa đau lòng nhưng cũng biết kết quả này là hiển nhiên. Bởi vì đây là sự lựa chọn của nàng. Chúc gia là một lực lượng chính trị mới trỗi dậy, cần có người tiếp nhận.
- Chị.
Dương Phàm ôm lấy Chúc Vũ Hàm một chút, lặng lẽ hôn lên cổ trắng nõn của nàng.
Người Chúc Vũ Hàm khẽ run lên, đưa tay vỗ vỗ lưng Dương Phàm:
- Ngoài cửa mà, không sợ người ta thấy sao?
Theo Chúc Vũ Hàm vào phòng, Dương Phàm ngồi xuống, Chúc Vũ Hàm liền cười nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì mà muốn gặp chị gấp như vậy?
Dương Phàm không bao giờ giấu gì Chúc Vũ Hàm, nói tất cả suy nghĩ của mình ra. Chẳng qua giấu chuyện mình đã bàn bạc với Chu Minh Đạo.
- CHị, chị cũng biết tình hình của em bây giờ, em muốn tăng chút lợi thế cho mình.
Chúc Vũ Hàm gật đầu tỏ vẻ hiểu. Nàng đứng lên đi từ từ trong phòng, một lúc sau mới quay đầu lại nói:
Cái gì gọi là có bất cứ điều kiện gì cũng đáp ứng, trong lòng Thu Vũ Yến hiểu rất rõ, cũng hiểu rõ vì sao cậu lại rời đi bây giờ. Không cần biết dùng thủ đoạn gì cũng phải túm lấy người đàn ông này.
Vương Siêu chân trước vừa rời đi, Dương Phàm đã xuất hiện trước cửa khách sạn. Nếu đến sớm một phút là có thể nhìn thấy Vương Siêu rời đi.
Tìm đến phòng, Dương Phàm gõ cửa. Thu Vũ Yến ăn mặc rất đẹp đi ra, tươi cười chào đón Dương Phàm.
Một chiếc váy không che được bộ ngực tuyệt vời. Dương Phàm từ trên cao chỉ cần hơn cúi đầu là thấy nửa quả bóng vừa tròn vừa trắng, còn có hai điểm đỏ hồng như ẩn như hiện. Chiếc váy này rất dễ làm người đàn ông có suy nghĩ khác trong đầu, bên trên không mặc gì, bên dưới thì sao?
Dương Phàm hơi ngẩn ra một chút, cũng không tiếp tục suy nghĩ. Chuyện lúc này sẽ là một bước rất quan trọng, làm không tốt thì tất cả phí công vô ích. Dương Phàm lúc này không có chút ham muốn tình dục nào hết. Thu Vũ Yến mặc chiếc váy như thế này coi như là bốc hơi.
Sau khi ngồi xuống, Thu Vũ Yến bưng một ly trà cho Dương Phàm. Sau khi Dương Phàm ngồi xuống, Thu Vũ Yến cười nói:
- Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ, anh nếm thử.
Vừa nói Thu Vũ Yến lộ ra vẻ cảm kích, một tay cầm lấy tay Dương Phàm, người dán lên, Dương Phàm cúi đầu là thấy hết mọi thứ.
- Cô có thể ngồi xuống nói chuyện không?
Dương Phàm thở dài một tiếng, cười khổ nói. Thu Vũ Yến cười cười, trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng. Người đàn ông này không cần mình làm gì hết mà lại làm chuyện đó. Thu Vũ Yến trước kia thấy Dương Phàm không vừa mắt. Bây giờ thấy Dương Phàm lại càng lúc càng thích.
- Được.
Kéo dài giọng, Thu Vũ Yến ngồi ra ngoài khoảng mấy phân, sau đó nàng nở nụ cười nhìn Dương Phàm:
- Em ngồi hẳn hoi rồi đó. Anh có thể nói.
- Tôi có một điều kiện, mời cô nói lại cho bố cô suy xét.
Dương Phàm nói rất nghiêm túc. Thu Vũ Yến cũng muốn nghiêm túc nhưng thấy khuôn mặt đẹp trai và nghiêm nghị của Dương Phàm, nàng không thể nghiêm túc được. Vì thế Thu Vũ Yến không nhịn được cười nói:
- Vâng, anh nói điều kiện ra đi.
- Tôi chỉ có một điều kiện khi ra tay giúp tập đoàn Thiên Mỹ. Đó chính là tập đoàn Thiên Mỹ chuyển trụ sở chính đến Uyển Lăng, sau đó chuyển các nhà xưởng đến Uyển Lăng. Chỉ một câu nói, tập đoàn Thiên Mỹ biến thành tập đoàn của Uyển Lăng, tôi sẽ ra tay cứu. Nếu không bắt đầu từ bây giờ tôi không nói gì nữa, lập tức rời đi.
Đây chính là điều mà Dương Phàm muốn, hắn muốn chính là tài sản thật lớn. Có thể hấp dẫn một tập đoàn đứng trong năm tập đoàn ssn nhất Trung Quốc đến Uyển Lăng, không phải đầu tư mà là ở hẳn đó. Điều này chính là thành tích có thể kiêu ngạo khắp tỉnh Giang Nam trong điều kiện kinh tế đang khủng hoảng hiện nay. Nếu không phải vì chỗ tốt này thì dù Thu Vũ Yến có trần truồng đưa đến trước mặt, Dương Phàm dù là ra tay giúp cũng không lớn đến mức như vậy. Cùng lắm là giúp người Thu gia không phải ở tù mà thôi.
Sau khi Dương Phàm trầm giọng nói ra. Thu Vũ Yến ngẩn ra nhìn Dương Phàm. Nàng nói:
- Chỉ điều kiện này thôi sao?
Dương Phàm gật đầu. Thu Vũ Yến mở to đôi mắt đủ để hút hồn bất cứ người đàn ông nào, hai tay cầm lấy tay Dương Phàm, cười cười trông như bán nước hại dân:
- Không có yêu cầu gì khác sao?
Dương Phàm lau mồ hôi trán nói:
- Không còn gì nữa.
Thu Vũ Yến bất mãn nói thầm một tiếng:
- Em đi gọi điện cho bố đã, đúng là đồ đầu gỗ.
Dương Phàm nghe thấy thế không còn gì để nói. Chờ Thu Vũ Yến đi sang một bên gọi điện kể lể, Dương Phàm mới lấy lại được tinh thần. Hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện tập đoàn Thiên Mỹ chuyển nhà. Đào tường cuốc góc là vấn đề lớn ở trong chốn quan trường. Nhưng đối với tập đoàn Thiên Mỹ lại không phải vấn đề gì hết. Người kinh doanh đi đâu chẳng làm ăn được? Dù là chính quyền địa phương, người ta muốn chuyển nhà, mày cũng chỉ có thể cố sức giữ lại mà thôi. Nếu thực sự không thể giữ lại thì món nợ cũng chỉ có thể nhằm vào đầu thằng đào tường mà thôi. Hơn nữa tập đoàn Thiên Mỹ gặp tai nạn lớn như vậy, chính quyền địa phương bọn mày có ai ra mặt nói câu gì không?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Phàm chỉ có thể cười khổ một tiếng, đây hoàn toàn là chuyện ở bề mặt. Chỉ cần làm đẹp chuyện này như vậy tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng người ta không thể quá tham lam nếu không dễ rơi vào ngõ cụt.
Vương Siêu ở sân bay nhận cuộc điện thoại của Thu Vũ Yến. Sau khi nghe Thu Vũ Yến nói, Vương Siêu còn tưởng mình nghe nhầm.
- Cái gì? Chỉ có điều kiện này thôi sao? Hai người không làm chuyện kia sao? Dương Phàm cũng không nhắc đến chuyện tiền nong?
Vương Siêu quá kinh ngạc, cho nên lời này mới không dễ nghe như vậy.