Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 295 : Áp chế
Ngày đăng: 04:32 20/04/20
Thu Vũ Yến làm nũng nói:
- Cậu. Cậu đừng nói trực tiếp như vậy có được không. Dương Phàm nói ra một điều kiện đó, cái khác chắc là chưa kịp nói?
Thu Vũ Yến cảm thấy đột nhiên là như vậy. Thầm nói ngoài miệng Dương Phàm không nói, chờ lát nữa mình chủ động làm chút là xong thôi. Đàn ông mà, bọn họ luôn muốn ba thứ là quyền lực, tiền tài và gái đẹp.
- Ừ, cậu đã biết. Cháu đồng ý với Dương Phàm đi. Cậu vẫn có câu nói đó, muốn gì thì cho cái đó. Chuyện đã đến nước này không thể xảy ra sai lầm.
Sau khi dập máy, Vương Siêu có thể nói đã thở dài một tiếng. Đời người như một vở kịch. Mắt thấy cả đời mình vất vả mới gây dựng được một tập đoàn hàng đầu Trung Quốc mà người ta chỉ khẽ đâm một cái mà gần như sụp đổ. Bây giờ lại có người nhẹ nhàng đỡ lấy, tập đoàn lại trở nên vững vàng. Đây là sức hấp dẫn của quyền lực. Cho nên người ta nói làm một người giàu vừa phải sẽ rất hạnh phúc. Làm người giàu nhiều tiền sẽ rất khó, rất khổ cực. Nhưng con người là như vậy, vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Đàn ông chỉ cần đạt đến một độ cao sẽ nghĩ đến điểm càng cao hơn. Trong chốn quan trường là như vậy, trên thương trường cũng là như vậy.
Thu Vũ Yến dập máy xong về ngồi cạnh Dương Phàm vẫn đang lặng lẽ hút thuốc. Thu Vũ Yến thân thiết khoác tay Dương Phàm, dán sát ngực mình vào, cố ý khẽ ma sát và nói:
- Điều kiện vừa rồi của anh không có vấn đề gì. Anh còn có điều kiện gì khác thì cứ nói, em đồng ý hết.
Dương Phàm đâu phải thằng ngu, sao không biết suy nghĩ của Thu Vũ Yến chứ?
Khẽ rút tay ra, Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ có một điều kiện đó mà thôi.
Thu Vũ Yến nghe xong cũng không gấp, nhẹ nhàng cười cười một tiếng, đưa tay lên vai gạt nhẹ, một bên dây váy rơi xuống, lộ ra một bên ngực cao vút trắng nõn và đầy đặn. Dương Phàm không khỏi ngây ngẩn cả người. Thu Vũ Yến lại nghiêng một bên kia xuống, chiếc váy tuột xuống, cả người không một mảnh vải che thân hiện ra trước mặt Dương Phàm.
- Cơ thể này của em rất sạch sẽ, trong trắng. Em đã bảo vệ tốt cơ thể mình, em chưa từng để một người đàn ông nào nhìn thấy chứ đừng nói đến chạm vào. Bây giờ em là của anh, anh lấy đi.
Vừa nói Thu Vũ Yến khẽ nhắm mắt lại, nhịp hô hấp cũng trở nên run nhè nhẹ.
Yên tĩnh. Quá yên tĩnh.
Đợi mấy phút mà không thấy Dương Phàm lao lên, Thu Vũ Yến mở mắt ra thấy Dương Phàm vẫn đang nhìn mình.
- Cơ thể em là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho một người đàn ông. Nói thật anh không động tâm chính là nói láo.
Dương Phàm thở dài một tiếng đưa tay ra vuốt mặt Thu Vũ Yến một chút.
Thu Vũ Yến ôm lấy tay Dương Phàm, từ từ đặt lên bộ ngực co dãn và mềm mại của mình. Vẻ mặt nàng lúc này khiến ai cũng phải động lòng:
- Anh chạm vào nó đi .
Mềm mại, nhẵn nhị, no đủ, thật hấp dẫn giống như một hố đen vũ trụ vậy. Nó có thể làm bất cứ người đàn ông bình thường nào rơi vào trong đó.
Nhẹ nhàng thu tay về, hai ngón tay đưa xuống dưới mũi ngửi ngửi, sau đó Dương Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng đứng lên. Dương Phàm nhìn Thu Vũ Yến đang thừ ra, cười nói:
- Mặc vào đi, tôi đến là để giao dịch, mua bán xong hết rồi, tôi cũng nên đi đây.
- Anh xem thường em?
Thu Vũ Yến hơi biến sắc, thay đổi nhanh hơn lật bàn tay. Bộ ngực có thể nói là cực phẩm đang phập phồng. Có thể thấy tâm trạng của nàng lúc này như thế nào.
Dương Phàm lắc đầu, từ từ đưa đến trước mặt Thu Vũ Yến, nhẹ nhàng xách váy lên, khoác lại vào vai nàng. Một tay vuốt lên chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần như thiên nga của nàng, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, sau này tôi sẽ đi theo ngài.
Lời này nói ra mặc dù hơi ghê ghê nhưng lại rất chân thành. Đây cũng là kết quả mà Dương Phàm hy vọng nhìn thấy. Trong tay có một nguồn tài chính khổng lồ như vậy, ngày sau đi đâu cũng là một con bài rất tuyệt.
- Không nói chuyện này, hai bên cùng có lợi.
Dương Phàm đơn giản nói một câu hơi khó nghe. Nhưng lời này cũng là thật, đồng thời cũng ám chỉ Thu Trường Thiên phải biết giữ khoảng cách một chút. Dùng tốt thì đó là quân bài tẩy, nếu dùng không tốt thì khó nói.
Thu Trường Thiên không phải chưa từng qua lại với người trong chốn quan trường. Dương Phàm vừa nói như vậy cũng còn tốt chán. Không giống một số người, trước mặt thì toàn nói lời dễ nghe nhưng đến lúc quan trọng thì vẫn thu thập mày như thường. Thu Trường Thiên cũng không ngu đến độ cho rằng Dương Phàm ra tay giúp tập đoàn Thiên Mỹ, sau này mọi người sẽ buộc chặt với nhau về lợi ích. Đừng nói Dương Phàm không ngủ với Thu Vũ Yến, mà dù có ngủ có cưới con gái mình, vậy thì có sao chứ? Người trong chốn quan trường lúc nào cần phải buông bỏ đều không nương tay.
Dương Phàm nói mấy câu khách khí làm cho Thu Trường Thiên khá yên tâm. Có thể nói như vậy, ít nhất đảm bảo trong tương lai khá dài, Dương Phàm sẽ toàn lực bảo vệ tập đoàn Thiên Mỹ, nếu không việc chuyển nhà đến Uyển Lăng cũng không có ý nghĩa thực tế. Từ trong lời nói của Vương Siêu, Thu Trường Thiên cũng nhìn ra được Dương Phàm là người như thế nào. Người như vậy làm chuyện gì đều không nói trước, luôn phải nắm chắc bảy tám phần rồi mới có thể nói ra. Có những lời này của Dương Phàm, Thu Trường Thiên cũng biết kiếp nạn lần này coi như qua. Nếu không Dương Phàm cũng không đưa mình đi gặp Hác Nam. Bí thư tỉnh ủy dễ gặp như vậy sao?
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi cười cười đi tới, đưa tay ra với Dương Phàm:
- Là phó bí thư Dương – Uyển Lăng sao? Tôi là Tạ Trường Thuận – thư ký của bí thư Hác. Bí thư Hác bảo tôi đến đón ngài.
Thư ký của Hác Nam, Dương Phàm đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cười cười bắt tay:
- Tôi là Dương Phàm, vất vả cho thư ký Tạ rồi. Trước kia mặc dù đã gặp thư ký Tạ nhưng vẫn không có cơ hội làm quen.
- Phó bí thư Dương khách khí rồi. Đây chắc là người của tập đoàn Thiên Mỹ?
Tạ Trường Thuận vừa nói như vậy, Dương Phàm liền vội vàng giới thiệu một chút. Tạ Trường Thuận cười cười nói:
- Chỗ ở đã được bố trí. Sáng nay bí thư Hác xuống bên dưới kiểm tra công việc, mai mới có thể về. Cho nên phải làm phiền phó bí thư Dương chờ một ngày rồi.
Lúc này Lâm Đốn và Tiểu Vương thở hồng hộc chạy đến. Thấy Dương Phàm đã đến nơi liền nói:
- Phó bí thư Dương, chúng tôi không làm tròn chức trách, phó bí thư phê bình chúng tôi.
Trước mặt Tạ Trường Thuận, Dương Phàm cũng không tiện hỏi có chuyện gì. Lâm Đốn và Tiểu Vương là ai, trong lòng Dương Phàm đương nhiên hiểu rất rõ. Lẽ ra hôm qua bọn họ đã lên tỉnh thành chờ đón mình, sao bây giờ mới đến.
Dương Phàm có chút bất mãn nhìn Lâm Đốn, quay đầu lại nói với Tạ Trường Thuận:
- Đến chỗ ở rồi nói vậy, chờ một ngày cũng tốt, vừa lúc làm quen với thư ký Tạ.
Tạ Trường Thuận rất khách khí với Dương Phàm nhưng với người của tập đoàn Thiên Mỹ thì không. Cho nên cả quá trình đám người Thu Trường Thiên chỉ biết cười cười.
Lúc lên xe, Dương Phàm mới trầm giọng nói với Lâm Đốn:
- Sao lại làm ăn như vậy?
Lâm Đốn cười khổ giải thích:
- Phó bí thư Dương, chuyện xảy ra quá đột ngột. Tối qua lúc chúng tôi chuẩn bị lên đường thì một cô gái tên Khoa Nghiên ở cục Thuế tới tìm tôi. Cô ta nói cục Thuế sẽ tiến hành hoạt động lớn trong phạm vi toàn thành phố. Cô ấy còn cho tôi một bản kế hoạch. Tôi nhìn mà không khỏi kinh hãi. Thì ra cục Thuế Uyển Lăng muốn xuống tay với khu công nghiệp Vĩ Huyền. Phó bí thư cũng biết, các công ty trong Khẽ cười hầu hết đều đang được ưu đãi về thuế. Bây giờ có rất nhiều công ty đang đàm phán với huyện để muốn thêm thời gian ưu đãi nữa. Đàm phán chuyện này đâu phải ngày một ngày hai là giải quyết được. Cho nên thuế vẫn chưa giao hết. Hơn nữa đúng là còn có một số hành vi không hợp quy định. Mà cục Thuế lại định ra tay vào lúc này. Sau khi tôi xem tài liệu liền gọi cho anh, nhưng điện thoại của anh tắt máy. Không có cách nào tôi chỉ có thể tự quyết định, suốt đêm dẫn Tiểu Vương chạy xuống Vĩ Huyền tìm bí thư Tô, bận rộn đến hơn nửa đêm. Vốn định về trong đêm thì Vĩ Huyền có mưa lớn, không thể làm gì khác hơn là ở lại đó. Sáng sớm hôm nay tôi liền lập tức chạy lên tỉnh thành. Tôi đã gọi cho anh hơn mười cuộc nhưng đều không được. Cho nên...